Nó lớn lên. con bé đen nhẻm bay mùi khét nắng, rồi cũng đến tuổi vào trường. Nó ko thấy gì phấn khởi. Ấn tượng ngày đầu tiên cũng ko có gì tươi đẹp.
Sáng hôm đó, anh chị đưa Nó đến trường cùng, Nó vào mẫu giáo. Nó dc xếp ngồi bàn trên cùng vì...đẹt con.. Ko hiểu sao, con bé kế bên lấy cặp "nện" lên đầu Nó 1 cái đủ để Nó đau, tức tửi Nó bỏ về. Mà cũng ko hiểu sao lúc đó Nó hiền đến vậy.
Hôm sau, anh chị Nó phải cho Nó quả bong bóng và mấy cục kẹo, Nó mới chịu đi học...đến nữa đường thì Nó vọt về. Má Nó bận bịu, lại tội nghiệp Nó còn quá nhỏ (về mặt thể xác), thế là Nó dc nghỉ đến năm sau để vào lớp 1. Nó mừng dễ sợ.
Sau 1 năm, Nó có nhiều thay đổi. Nó thích đi học.
Sắp đến ngày khai giảng, Nó khoe Nó dc vào lớp 1 với bất cứ ai mà Nó quen biết. Mọi người nghĩ gì? Nó ko quan tâm. Nó chỉ cần biết-Nó rất vui, Vì cái gì ư? Nó ko đủ lớn để tự hỏi chính bản thân Nó, dường như đó là 1 bản năng vốn có của con người.
Những năm học cấp 1, Nó ít dc thầy cô chú ý đến. Mặc dù Nó luôn dẫn đầu cả lớp. Bạn bè Nó-những đứa vận quần áo mới đến trường-luôn ngồi bàn nhất, bần hai. Còn Nó, chỗ của Nó luôn là cuối lớp, với những đứa bạn giống như Nó-nghèo nàng.
Nó ko quan tâm, Nó thích vị trí đó, Nó nhiều lần bị cô nhắc nhở, chỉ vì con mắt Nó cứ đi theo những con chuồn chuồn đang bay ngoài cánh đồng-cái cánh đồng xanh rờn bao quanh trường. Gió cứ nhẹ nhàn đưa mùi lúa non vào mũi mỗi khi mùa đồng đồng đến, làm sao Nó ko nhìn ra cho dc.
Nó ko nhớ Nó học như thế nào, chỉ nhớ mỗi cuối năm Nó đều qua chợ-nơi mà Nó thấy xa xôi, vui nhộn và sang trọng. Nó dc thưởng, khi là vở, khi là tiền, có khi là vả nữa. Nó ko quan tâm những mảnh giấy khen, cái Nó cần là những thứ giá trị hơn để Nó có thể khoe bạn bè. Và Nó nghĩ, các anh chị Nó cũng như Nó.
Những tờ 200 đồng Má cho hàng ngày đã nuôi Nó đến bấy giờ, để Nó có những ước mơ và thực hiện ước mơ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét