Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

Thời gian ơi...

Một ngày, pé đi chơi xa với nhà ú, cảm xúc quá ư là lẫn lộn...

Pé đã nghĩ quá nhiều?

Dù là gì đi nữa, đi sau ú, pé thấy điều đó. Thấy người con trai ân cần dìu mẹ đi qua những con đường, pé chợt cay mắt, xúc động. Pé chợt thấy thời gian sao tàn phá nhanh quá, người con lớn lên thì là lúc cha mẹ già đi, yếu đi.
Chợt pé buồn, nhói con tim 1 vết đau vô vọng vì không thể níu kéo được thời gian...




Hãy thế nhé chàng trai, hãy là nơi nương tựa vững chắc khi ba mẹ ta già đi, không còn khỏe mạnh như xưa.
Dù bao buồn phiền thì giây phút này, mọi thứ được xóa nhòa, yêu thương chân thành sẽ bù đắp được tất cả.
Pé đã tìm được lí do "vì sao em yêu anh", một lí do thuyết phục nhất và giúp pé chinh phục mọi khó khăn.




Lúc này, pé thấy nhớ cha má, nhớ gia đình quá...mít ướt thật.