1 tháng 1 tuần, xa anh
Sài Gòn lạnh đi nhiều lắm, anh biết đâu.
Trước lúc anh đi, núp sau lưng anh trên xe máy, gió chỉ mới heo may, dịu dàng, se se lạnh với em và mát mát theo cách nói của anh.
Mùa lạnh năm nay kéo dài ở Sài Gòn mình đó.
Có hôm sương mù giăng kín, sương làm cái áo khoác mềm hơn.
Có hôm nắng mai rất đẹp, gió vẫn lành lạnh với em, và có lẽ gió sẽ mát mát theo cách nói của anh.
Hôm nay, em cảm sốt rồi đó.
Sau 1 tháng 1 tuần xa anh, gió lạnh tràn về ban sáng, ban tối, cái nóng ban trưa.
Sụt sịt, găng tay, vớ chân, áo khoác, khẩu trang,...đi làm muộn hơn xíu để mong chờ chút ấm áp từ nắng ban mai.
Chiếc xe con con cũng chậm hơn, co cúm lại, từ từ lăn bánh trên con đường quen thuộc.
Sáng nay, em đã sắm thêm cái khăn quanh cổ, thấy ấm hơn rồi đó nhưng sao ấm bằng vòng tay ôm lấy anh chớ. Làm sao ấm bằng bàn tay anh nắm chắc tay em.
Mỗi đoạn đường công nghệ cao là mỗi lúc em thơ thẩn, nhớ cái vòng tay quanh bụng bia của anh, ấm hơn đôi chút với kỷ niệm.
Túm lại, em bịn rùi anh ơi