Sinh ra một con người - đau đớn, nặng nhọc rồi cũng sẽ qua. Cơn đau tột cùng mà người ta nói là banh da sẽ thịt rồi cũng qua.
Dạy một con người trở thành hiểu biết quả không dễ. Mình muốn tránh nói rằng rất khó.
Vốn dĩ dạy bằng lý thuyết là nói suông, dạy bằng thực tiễn là trãi nghiệm. Mà trãi nghiệm thì phải trả giá.
Mình muốn dạy cháu cách tiết kiệm trong chi tiêu nhưng sao mà khó quá.
Hôm nay, tiền phòng chỉ còn đâu đó 100 ngàn. Chỉ mới hết ngày thứ 3. Mà thứ 7 mới là lịch góp tiền phòng mới. Mỗi ngày 50 ngàn đi chợ, chỉ để mua rau - cá - thịt. Mình nghĩ là đủ cho 2 phần ăn trưa + 3 phần ăn tối rồi. Cháu mình cũng nghĩ vậy. Vậy 1 tuần chỉ cần 350 ngàn cho 7 ngày. Và mình đã góp 300 ngàn, bé chung phòng cũng đã góp 100 ngàn bao gồm mua 50 ngàn gia vị.
Vậy mà, giờ chỉ còn xém xém 100 ngàn.
Mình không nói cháu tiêu xài hoang phí mà là cháu thích nấu đồ ăn đi cho.
Hôm nay là chuối hấp.
Hôm trước là chè đậu xanh.
Trước nữa cũng là chè.
Rồi những bữa nấu cơm, rủ bạn bè qua ăn.
Rầu ơi là rầu, gạo mua từng kí mà.
Đã nấu là phải nấu nhiều, đem cho phòng này là phải cho phòng kia.
Mình đâu có cấm, nhưng vài tháng nấu 1 lần cũng được.
Cơm áo gạo tiền, ốc lo thân ốc chớ có ai lo cho ốc đâu.
Ở cái chốn thành thị, xa nhà, cao lắm là mượn được tiền bạn bè, chớ có ai cho mình tiền sinh sống đâu. Không biết cháu có hiểu không. Còn vài tháng ko đáng gì mình nuôi nổi, nhưng cứ vầy, sau này sống 1 mình sao được.
Bao giờ mới lớn.
Tuần này, quyết tâm ko chi thêm tiền. Phải có đói mới nhận ra.