Thứ Tư, 9 tháng 9, 2009
Lạnh
Chỉ mới tháng 7 âm lịch, còn lâu lắm mới đến tết. Ấy vậy mà thời tiết lúc này lạnh kinh khủng.
Ngồi trên ghế, không dám bỏ chân xuống gạch vì sợ cái lạnh từ lòng đất thì lại gặp mấy cơn gió vu vơ ở đâu cứ thay nhau quấn quanh làm bàn chân lạnh buốc. Những ngày mưa như thế này, ai lại ra đường mà mang vớ, thế mà mình lại phải làm cái chuyện đó. Mang tiếng đi làm sướng, ngồi văn phòng, ghế nệm to và êm, đèn sén trưng, máy lạnh luôn luôn mở, mà mình phải 'chống chọi' từng ngày. Cái áo khác không lúc nào rời khỏi người nhưng không ai lại thiết kế cái áo che cả 2 bàn tay. Tốc độ gõ máy chậm hẳn theo thời gian ngồi trong căn phòng 'ướp đá' đó. 25-26 lâu lâu lên dc 27-28 nhưng sao vẫn thấy lạnh. Có lẽ các dây thần kinh cũng thấy lạnh nên chúng rủ nhau ngồi cùng 1 nơi để sưởi ấm cho nhau. Nhưng hỡi ơi, chúng đâu biết ng 'cưu mang' chúng mệt đến mức nào. Tệ nhỉ.
Hay do bản thân mình máu lạnh nhỉ? Lúc chiều vô tình phát hiện mình lạnh hơn những ng khác. Cho nhỏ hàng xóm mượn con chuột lướt vài trang web, lúc nhận lại sao thấy âm ấm lòng bàn tay, nhỏ chụp lấy tay mình thì mình chợt nhận ra nó ấm dễ sợ. Hix biểu hiện của máu lạnh ngày càng nhiều.
Ng ta thường nói ng ú thì ít lạnh hơn do được lớp mỡ bao phủ. Vậy mà ng ta lại thấy lạnh, có lẽ ng ta hông có mỡ mà toàn là thịt he he. Giờ thì chợt nhận ra dc một điểm giống nhau dù nó hông tốt đẹp là mấy: Cả 2 đều sợ lạnh, khủng khiếp và khó ngủ.
Giờ rất buồn ngủ mà hok tài nào ngủ dc, bật điện cả đêm cho ấm vậy.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)