Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

Dù biết


Dù tôi biết cuộc sống có thăng có trầm, có khi tràn đầy nhựa sống có lúc lại bi quan chán nản. Nhưng chúng không phải là cái sợ trong tôi, cái tôi sợ nó bình dị hơn nhiều, nó đơn giản hơn nhiều nhưng lại ghê gớm hơn nhiều, cái nhàn nhạt.

Tôi ghét cái nước trà nhàn nhạt, không ngọt cũng không đắng. Đôi khi tự hỏi, phải chăng mình quá khắt khe?
Tôi ghét cái nữa vời của công việc, đụng đến đâu cũng là 2 từ "có thể" hay "sẽ". Sao người ta không như tôi, rụp 1 cái, cho ra 1 cái hẹn dù kết quả tôi không dám cam đoan luôn là hoàn hảo.
Tôi ghét cái lu mờ của tình cảm, không quá tệ để đáng bị trách hờn, không quá nồng nàn để người ta choáng ngợp.
Tôi ghét cái đợi chờ và cái tự an ủi.
Tôi ghét! Tôi muốn làm cái việc mà người ta gọi là "gào lên".