Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

học người xưa

Hai năm, là lâu lắm đó, là không gian và thời gian, là thói quen và quên lãng,...

Không đơn giản chỉ là tạm quên đi, gói gém thương nhớ bỏ vào tủ kín.

Chỉ ai đã qua mới hiểu, chỉ ai từng khóc lặng về đêm mới thấy đêm thật dài

Chỉ ai lặng đi, không nói mới thấy cái đằng sau của mỗi cuộc đời

Tạm quên sao được, một khoảng trống giữa cuộc đời. Không dễ cho người đi và kẻ ở. Con đường đã đi qua rất xa, gần vế đích rồi.

Cổ vũ cho người, cán đích và mang vinh quang trở về.

Chấp nhận! và khóc thầm


bạn đang hạnh phúc

sÁng 21-1-2016, vác ba lô theo tour đi Campuchia. 
Sang nước bạn, niềm vui chùn xuống, những ngày tháng vui chơi chưa phải là xa đọa gì nhưng vẫn tốn kém và phí tiền, giờ còn lại sau lưng.
Cuộc sống nước bạn khó khăn hơn mình tưởng. Mình cứ ngỡ đang ở Việt Nam những năm 1993, cuộc sống còn khốn khó khắp nơi. Và người nước bạn sao hiền và dễ thương đến vậy. Từ đôi mắt anh bồi bàn nhà hàng đến người chạy xe tuk tuk.
Chuyến đi này với mục đích là thăm đền đài, cung vua, chùa vàng chùa bạc. Nhưng tất cả sụp đỗ sau những đôi mắt ấy. Chỉ còn lại những con đường hạn, hun hút xa khói bụi, còn lại những mái nhà sàn nghèo khó. Còn lại đám cưới ở mái nhà sàn chỉ chừng 3 bàn tiệc. Còn lại những người ăn xin với đôi măt buồn. Còn lại những bữa ăn uống tiết kiệm thịt, đa phần là rau và củ.
Thương lắm người ơi.