Hôm nay, tình cờ bạn gặp tôi. Cũng từ câu chuyện của người thầy khi xưa mà bạn biết số đt tôi và liên lạc tôi. Dù là 6:30 chiều, bạn vẫn chờ. Nhiệt tình quá!
Kẹt xe như thường khi nên bạn đến trễ 1 chút. Thì ra, nhà bạn ở Thủ đức, bạn lại quay ra Cộng hòa đón tôi chỉ vì "lâu ngày hok gặp". Vui thật, giữa cái bộn bề cuộc sống, không ngờ bạn còn nhớ mình vậy mà mình vô tâm quá.
Bạn chở qua khu nhà bạn trọ và cả nơi bạn làm việc. Thì ra bạn đang làm tài xế cho 1 ông chủ giàu có, ông ta là người Đài loan. Công việc nhẹ nhàng nhưng phúc lợi không được gì. Có lẽ, thời gian sau bạn sẽ chuyển chỗ làm. Đến ngã tư gò dưa, tạt vào quán cơm tấm Sáu lăm. Quán hơi nhỏ nhưng ngon ^^ trở về đường 18, tạt vào quán cafe Thảo Nguyên. Lần đầu tiên, tôi vào quán này dù đã ngụ khu này có thâm niên.
Lâu ngày không gặp, bạn đổi xưa nhiều quá. Hai đứa nói chuyện xưa rồi chuyện nay. Những ngày ấu thơ còn mày tao trên miệng, giờ bạn đã dạn dày sương gió bởi cái tuổi 16 bạn đã ra đời. Nghe bạn kể mà tôi chạnh lòng, thấy đời mình còn nhiều may mắn.
Rời ghế nhà trường, bạn vào xưởng gỗ. Tháng lương ít ỏi đầu tiên, bạn mua ngay 1 đôi dép bitis đi dc đến 3 năm, mua luôn 10 hột vịt lộn ăn đến bệnh đau bụng. Giờ nhớ bạn không nhịn được cười. Rồi bạn đi chạy xe ôm, đi làm bảo vệ. May sao, bạn chuyển sang học lái xe, tiền không nhiều, là con trai mà bạn vẫn dành ít tiền gửi về. Tóc bạn bạc đi một ít, da thăm đi nhiều quá. Còn đâu thằng bạn trẻ thơ thời còn lớp 1. Dù không thân lắm, nhưng giờ thấy nó thương thương. Số nó cực quá!
Bao chuyện xưa, chuyện nay. Mơ ước 1 ngày gặp cả bọn mà hàn quyên "tám". Mãi 9:33 mới hay là trễ. Cám ơn bạn đã liên lạc tôi...Chúc bạn sớm thành danh