Thứ Ba, 25 tháng 8, 2009
Nhớ cha
Lần đầu tiên con nói nhớ cha. Nhưng làm sao cha nghe được vì cha và con đang cách nhau đến một khoảng trời. Dù không xa lắm nhưng tìm đâu được một lần về. Những ngày này, con biết cha mong con nhiều lắm.
Sắp đến ngày giỗ ông rồi, năm nào anh em cũng tụ họp đông đủ. Nhà mình ồn ào, náo nhiệt hơn. Ánh đèn điện chiếu sáng khắp nhà, những cái bóng điện trước sân cũng được cha thắp sáng. Má cứ hay la sao cha mở nhiều đèn vậy. Nhưng con biết, cha thích nhìn căn nhà rộng rãi, sáng sủa và nhìn tụi cháu chơi trước nhà dưới ánh điện sáng trưng. Lúc đó, tuy nhà ồn ào nhưng thật ấm áp có phải không cha.
Hôm nay, con đang làm ở công ty, thấy số của cha lóe sáng. Con vội bước ra ngoài, hồi hộp trả lời máy. Lòng không yên, cứ ngỡ có chuyện không hay vì ít khi cha gọi con lúc con đang bận học hành, nhất là lúc này, cha biết con đang làm việc. Bên kia, giọng cha cứ đứt quãng ngập ngừng. Cha chỉ hỏi 'đang làm hả con', cha viện cớ nhầm tin nhắn. Nhưng cha quên rồi sao, mắt cha đâu còn nhìn rõ mặt chữ trên điện thoại, vả lại cha đâu biết dùng hộp tin nhắn chứ.
Con biết cha muốn nhắc con ngày giỗ ông. Còn nhớ lần con quên ngày giỗ bà nội, cha đã giận con đến mức nào. Nhưng giờ con biết, cha chỉ nhắc mà không buộc con phải về. Năm nay, nhà mình chỉ thiếu mỗi mình con trong ngày giỗ. Mỗi năm hai lần, chỉ ngày tết và ngày giỗ là mấy anh chị em con về đông đủ bên cha má. Dù sự mệt nhọc hiện rõ trên nét mặt nhưng lúc nào cha má cũng cười tươi, nụ cười hạnh phúc.
Má hay bảo anh chị em con về cho nhà đông đủ, cha thì không bao giờ nói nhớ đến một câu. Chỉ hỏi 'thằng Chường, con út không dìa sao?', 'vợ chồng con Hân dìa tới đâu rồi?', ....Những ngày đó, cha thắp nhiều nhang hơn, hay tư lự trước bàn thờ ông và chiều chiều hay ra phía trước sân nhìn vào căn nhà. Có khi con đã thấy cha mỉm cười một mình.
Hôm nay đã là 25, còn 1 tuần nữa thôi phải không cha. Con nhớ chứ, nhớ nồi bánh má gói và cha thức canh hấp cho chín, nhớ mấy chị em cùng nhau dí vịt rồi nhổ lông, nhớ chị con thức đêm chùi bộ lư trên bàn thờ, nhớ ông ngoại và ông nội ngồi uống nước kể chuyện ngày xưa, nhớ tụi cháu chơi trước sân, nhớ bữa cơm gia đình phải chia làm 2 bàn mới đủ chỗ ngồi,....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)