Chiều nay, chiều thứ bảy, một chiều cuối tuần. Tôi cứ rảo bước rời khỏi công ty mặc cho hơn 20 công nhân chen lấn nhau đổ dồn ra cửa. Đưa mắt ngó quanh xem có thấy nhỏ bạn mới quen không và cũng để kiếm cớ đứng lại chờ công nhân về bớt.
Cái cổng khoảng 20 mét và hơn 20 ngàn công nhân viên cùng nhau đổ dồn về phía nó, trông không khác j lúc ng ta đổ đậu đen từ 1 cái nia xuống 1 cái máng dài. Vài phút tư lự cũng qua, đến lượt tôi hòa vào dòng ng còn khá ít ỏi, lơ đểnh ngắm trời ngắm mây rồi lại ngắm ng cho hết đoạn đường từ công ty ra xa lộ.
Cảnh tượng lúc này mới thật sự đáng để ngắm nhìn, ng và xe hòa vào nhau, tranh từng bước chân ngay chỗ quay đầu xe. Mặc cho đèn là xanh hay đỏ, công nhân cứ lao cả ng cả xe qua đường. Xe tải chỉ còn cách thay nhau xếp hàng dài ...ngó. Ngược chiều, xuôi chiều, băng ngang, rẽ phải, rẽ trái, đi bộ, .... nhìn mà choáng. Thành quả chỉ sau không đầy 5 phút đã.... kẹt xe. Xe tải xếp hàng mòn mỏi, mấy chiếc buýt và xe con len lõi lên trên rồi như các bác tài không đủ bình tĩnh nhận ra hàng hàng con ng đang đông ngẹt, cứ thế các bác quay đầu xe, tăng tốc và đủ các trò khác. Bỗng dưng mạng sống con ng trở nên rẻ rúng quá.
Về sớm 5 phút ng ta dc gì? Ấy vậy mà hằng hà ng vẫn thích cái 5 phút đó. Bác tài cứ đậu xe không chạy, công nhân cứ thế đổ lên, lúc đó tôi chợt nhận ra xe buýt thật tài giỏi với sức chứa kinh khủng của nó. Chắc hẳn đêm về nó không khỏi ê ẩm cả ng. Cái cảnh nhộn nhịp này chỉ diễn ra trong tích tắt, 10 hay 15 phút là nhiều. Cả cái cảnh xếp cá mòi trên xe cũng thế. Buýt đến trạm Nông Lâm hoặc Thảo Nguyên thì chỉ còn khoảng hơn 10 ng khách.
Cuộc sống thật bận rộn, không chỉ công nhân muốn về sớm mà cả buýt cũng vậy. Xe chưa kịp hé hết cửa, tôi đã bị đẩy xuống trạm. Tôi cũng không biết mình sẽ thế nào nếu phía sau có cái xe máy chạy tới không thì có ngày cũng lủi vô trụ điện mất.
Một chiều cuối tuần ngẩn ngơ.