Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2009

Mưa quê

Mây đen lũ lược kéo về dàn trãi kín bầu trời, gió bắt đầu thổi từ con sông Hàm Luông hiền hòa, cây cối nghiêng nghiêng theo chiều gió như múa 1 vũ điệu dịu dàng của thiên nhiên. Đó là thời điểm trời báo hiệu sắp có mưa và tôi thích nhất là lúc này. Tranh thủ chạy đi lấy con dao, cắt vài cọng lá dừa, thắt thành mấy cái chong chóng, hướng về phía sông cho nó quay tít mà không cần cong mỏ lên thổi. Thật sướng!

Mưa ở đâu thì cũng như nhau thôi, ng ta có lẽ thấy khó chịu vì đủ thứ, nhưng rồi tôi vẫn cứ thích mưa. Lý do? Ừ thì có lẽ, mưa sẽ làm con ng ta dịu hiền hơn, không khí thoáng đãng hơn hay cây cối sẽ xanh tươi và nhiều sức sống hơn. Và với tôi, mưa còn mang lại nhiều kỷ niệm vui buồn. . .

Những ngày đến trường, ống quần xăn lên tới đầu gối, cặp vở ướt tả tơi, lắm lem mực, khổ nổi cái tính thích xài bút mực, ướt 1 cái là nhòe đi biết bao là chữ. Cái áo mưa ko có, cắt đỡ tấm nilong lớn mà trùm, 1 tấm 2 ba đứa đi chung, nói sao không ướt?! Mưa đồng nghĩa với nước dâng, vậy là mấy cây cầu tạm bợ chỉ chờ có vậy là trôi đi, cả bọn chỉ còn cách bò dìa nhà. Dc 1 ngày nghỉ học.

Về với căn nhà lá yêu thương, mùa hè mới mát làm sao, đêm ngó lên nhìn trăng và sao, thì mùa mưa càng mát hơn nhìu. Nó dột tứ bề! Tốt nhất là leo lên trùm mền hoặc chơi trò "vua chúa". Mưa tạnh, đi đứng không khéo thì ở trong nhà cũng có thể bắt dc nhiều ếch, chẳng cần đi xa.

Vẫn còn đó, những ngày cột vạt áo dài, khiêng cái xe đạp qua cầu dừa trơn tuột, dắt nó qua cái bờ mía rồi qua cánh đồng, leo lên được đoạn đường bê tông mà mừng vô kể. Nhìn lại cái áo dài trắng giờ cũng được điểm tô không ít hạt bùn đen. Có lẽ trời chê cái áo trắng đơn điệu đó mà. Lôi đôi dép ở rổ xe ra, leo xuống bờ ao rửa vội cái chân rồi đạp lẹ lên trường.

Những ngày mưa dầm, trường có khác chi nhà đâu, ngồi học né qua né lại, quần xăn lên không thì về tha hồ mà giặt. Ước chi cô không cấm thì tôi đã mang theo cái cần câu, biết đâu có em cá nào dính câu thì sao, mắc chước các bậc tiền bối ngày xưa cho có tinh thần học.

Ấy vậy mà, tôi vẫn thích mưa. Những ngày mưa đi làm lá mía với chị, đi soi cóc với anh, đi trồng rau cải với Má, mùa mưa tới trồng bắp khỏi tưới nước, thật sướng. Rồi học xa nhà, mỗi lần đi hay về trời đều thương, đón mừng và tiễn chân bằng 1 cơn mưa đủ cho nó phải lao đao trùm áo mưa. Rồi tôi cũng quen, mỗi lần mưa là bao kỷ niệm lại tự ý bò về trong đầu, thử hỏi sao mà ghét mưa cho được.

Năm 4 rồi, mùa mưa cũng đã bắt đầu mấy tuần nay, 30/4 này tôi về chắc lại được 1 cơn mưa tiễn chân nữa thôi. Ừm cơn mưa Sài Gòn tiễn tôi về quê cũ. Để rồi cơn mưa tuổi thơ lại đưa tôi đến với thành phố xa xôi này.