Một ngày, uống quá nhiều nước như thể mình chưa uống nước bao giờ. Nước vào 1 lối sao ra nhiều lối vậy? Tuyến mồ hôi, tuyến bài tiết và tuyến lệ. Ừ thì dư nước!
Có những thứ là tự nhiên nhưng có những thứ cần có tác động. Một ngày trôi qua, dòng sông bình lặng trở lại hay vì đã chai lì? Những câu hỏi ấy của đứa bạn làm gió bắt đầu thổi và sóng bắt đầu xô. Giữa đôi bờ, sóng dạt về đâu? Hướng ra biển cả để những con sóng lớn khác hòa nhịp để đánh tan mọi thứ. Hay dạt về bờ, để con sóng nhỏ dần, nhỏ dần và tan biến, để sông phẳng lặng như hồ? Sức mạnh của biển quá lớn, sóng luôn bị lôi kéo trong tâm tưởng về phía biển. Nhưng sóng lại muốn vào bờ hơn. Sóng ước gì bờ cho sóng đủ lòng tin để cho biển kia chơi vơi 1 mình, và không làm tổn thương sinh vật nào cả. Sóng cứ thế, dập dờ giữ biển và bờ. Sóng trôi ra xa rồi lại dạt vào. Đôi lúc, sóng muốn buông xuôi, để sóng cứ trôi theo dòng. Mà nếu thế, thì sóng là dòng, không còn là sóng nữa.
Thương đời con sóng, người ta cứ tưởng sóng luôn vui, luôn nhảy múa suốt ngày. Nhưng mấy ai biết, sóng cứ phải đấu tranh để tìm cho sóng 1 nơi mà sóng thuộc về.
Sóng, mãi là sóng sao?