Mô tô bự đã về, hết hẳn 1 tuần.
Cái cuối tuần đầu tiên sau 3 tháng dài không gặp mô tô bự, sao mà yêu quá.
Bữa cơm trưa không gì đặc biệt, cũng là khổ qua mô tô bự xào, là thịt kho mắm ruốt của và canh mát gồm nấm rơm + thịt viên + bông hẹ do mô tô pé làm. Là dĩa mận cùng muối tây ninh. Là em nhớ anh mô tô bự à.
Là mô tô pé mong chờ cái giấc ngủ trưa, được nằm kế bên, nghe tiếng sấm phát ra từ mô tô bự, không biết mô tô bự ngủ say không mà tiếng sấm to lắm. Là nhìn mô tô bự ở 1 góc độ nghiêng, ở 1 khoảng cách rất gần, gần đến mức mô tô pé muốn ịn mỏ lên cái mẹc ấy. Đến mức mô tô pé có thể vọc cái mũi to, phá cái má nhiều thịt, chọc luôn cái chân mày rậm và nhổ cả bọn râu sót lại ở cằm. Là phá phách cái nọng ở cằm và nhìn thật sâu vào gương mặt ấy. Sợ lắm, sẽ là 9 tháng xa xôi, nhớ lắm, chỉ có thể dòm cái hình cũ cũ, chỉ có thể nhìn nhau qua internet. Làm sao có thể gần như lúc ấy, có thể chạm vào gương mặt ấy.
Không có gì cuốn hút, nghiêng 1 chút, không có gì quyến rũ nhưng mô tô pé sẽ nhớ lắm.
Bàn tay to như tay gấu choàng lấy cái lưng ngắn ngủn và tay còn lại ôm lấy cái vai ngang lì lượm đầy xương của mô tô pé. Úp mặt vào gối, mô tô pé ước mình chìm sâu vào giấc ngủ, trong tay mô tô ú, pé tìm 1 giấc mơ của bình an và hạnh phúc.
Cái nhẫn này, trên tay mô tô pé đây, 2 trái tim lồng vào nhau, cái nhỏ xíu màu trắng bạc là mô tô pé, cái to đùng ôm trọn quả tim bé nhỏ kia là mô tô ú. Món quà onsite, quà 8-3, quà 14-2, quà sinh nhật, quà tự dưng mà có, quà không vì lí do gì. Quà mô tô ú tặng cho mô tô pé. Quà mô tô ú đeo cho mô tô pé, mô tô pé sẽ giữ nó ở tay, không thèm tháo ra đâu, tắm cũng không, đi ị cũng không hehehe.
Nhẫn ơi, cùng mô tô pé chờ mô tô ú về sau 9 tháng nhé.