Vượt qua ca mổ đã 4 ngày, không khó khăn lắm.
Một chút vất vả chạy ngược xuôi, làm hết xét nghiệm này sang siêu âm khác, chuyển qua hội chẩn rồi rút máu xét nghiệm đi nghiệm lại. Sau 5 lần rút máu, 2 tay đầy rẩy vết thương, gân xanh nổi lên dày đặc. Nào có xá gì. Hai lần uống nước đến phát ói để siêu âm rõ ràng hơn. Cũng chẳng hề chi.
Ôm bụng chạy toilet 6-7 lần, vẫn chịu được. Nhịn đói, mắt mờ choáng váng, tay chân bủn rủn vẫn cố mỉm cười để được đưa vào phòng mổ...ngồi chờ.
Thay áo này, rồi dép nọ, nào trùm đầu nào đổi áo mổ. Tận đến khi vào phòng mổ, nằm lên cái ghế chia rõ tứ chi, tay chân bị cột, máy đo huyết áp cứ siết chặc rồi nhả ra đều đặn, mình vẫn tỉnh táo nhìn xung quanh, quan sát thời gian và "hiện trường". Cho đến khi trần nhà quay tròn và tỉnh lại ở 1 nơi lạnh cóng, toàn thân chỉ được che 1 lớp chăn trắng. Mình vẫn ổn.
Ca mổ đã qua, cố chịu đau để tự lết đi vệ sinh với ống nước biển - chỉ có thế mình mới mau khỏe lại, chỉ có thế má mới an tâm, có giấc ngủ ngon. Cố mà ọc 2 lon nước yến, nào là nước đường, mình làm hết. Không từ chối gì cả. Dù là nằm xuống hay bò dậy khó khăn, mình vẫn xoay sở tự làm. Duy chỉ cái ngứa này làm mình phát cáu.
Ngủ cũng đã ngán, kiếm chuyện làm cũng không quên. Ngứa vết mổ kinh khủng. @.@. Da non da già gì mà ngứa quá đi, hu hu hu.
Sẽ còn chặng đường phía sau, còn cắt chỉ, thay băng, còn tắm kiểu "lau mình" dài dài và còn không được động đến xe máy, làm việc nặng hay đi xa, chạy bộ. Mình sẽ chịu được hết, kể cả cái việc tái khám hay lấy kết quả xét nghiệm. Mình tin mình sẽ vượt qua hết.
Cố lên lì à.