Mưa chiều nay chợt vui chợt buồn. Ngồi đây, mưa đã tạnh từ bao giờ, sao nước cứ tuôn hoài trên má tôi. Sao nước mưa hôm nay mặn vậy, làm cay cả mắt tôi rồi. Cái mạnh mẽ trong tôi đâu rồi, nó đâu rồi chứ??? Cái niềm tự hào của tôi, niềm tin và sức mạnh của tôi, đâu hết rồi?!
Giờ là lúc tôi cần nó nhất mà. Cầu cho tôi đủ sức mạnh vượt qua .... lần này. Anh ơi!!!
"Chồng giận thì vợ làm lành
Miệng cười chúm chím rằng anh muốn gì
Thưa anh anh giận em chi
Anh muốn vợ bé em thì cưới cho"
Hay thật
Thứ Hai, 27 tháng 4, 2009
Mưa chiều bên bạn
Thủ Đức ngày 26 tháng 4 năm 2009
Chiều nay, trời lại mưa. Tôi lại được đi trong mưa dìa khu nhà trọ. Với tôi, mỗi cơn mưa điều không giống nhau, và cơn mưa chiều nay cũng thế.
Cùng 3 đứa bạn cưỡi mưa đi về, mưa lúc chúng tôi đi thật đẹp, thật dịu dàng nhỏ từng giọt khẽ chạm lên vai, tóc và thỉnh thoảng lại rãi vài giọt lên mặt mỗi đứa. Rồi mưa như thấy mình không được chú ý đến, ấy vậy là nàng mưa bắt đầu thể hiện sức mạnh của mình. Mưa nặng hạt hơn rồi thành từng "thanh" dài xuyên qua và ở lại trên ng chúng tôi.
Cái áo mưa 3 đứa che chung, chỗ thừa chỗ thiếu, tôi khoát vội chiếc áo khoát thường ngày, đội thêm cái nón rộng vành, vậy là an tâm. Nhưng nàng mưa dường như không thích tôi làm thế, nàng trút nước nhiều hơn, cho mưa nặng hạt hơn. Do cái tính bướng bỉnh hay do tôi quá thích dọc mưa mà tôi cứ nhất quyết không đụng đến áo mưa, càng đi trong dòng nước tuôn từ trên khoảng không xuống, tôi càng thấy thích. Ước chi tôi có thể ngửa mặt lên mà đón từng giọt từ thiên nhiên nhỉ. Nếu đi 1 mình có lẽ tôi đã làm cái điều đó rồi!
Chỉ thương cho mấy đứa bạn, sợ tôi ướt mưa. Đã ng ta nói thích tắm mưa mà chả tin, ghét thiệt. Nhìn những dòng nước nhỏ chạy đua dưới chân, tôi lại chợt nhớ con sông Hàm Luông mỗi khi mưa kéo về. Hằng trăm nghìn dòng chảy cùng nhau chơi trò rượt đuổi, thỉnh thoảng có vài nhánh lục bình từ tốn dạo ngang qua.
Mưa thành phố thật khác ở quê, tôi đã thử lột đôi dép, bước đôi chân trần đi trong mưa, cảm giác thật thích. Nước thay nhau luồng qua bàn chân, thật không giống quê tôi. Vùng quê yêu dấu ấy đã dạy tôi rằng hãy bỏ dép đi chân trần mỗi khi mưa về đến, ừ đơn giản vì đất phù sa gặp mưa thì chúng sẽ không ngần ngại bám dính vào dép, vào chân bất cứ ai. Kiên nhẫn "na" đôi dép ấy sau vài cơn mưa, bạn sẽ tích góp đủ đất để làm nên 1 khu vườn nho nhỏ.
Chiều nay, không có đất phù sa, nhưng hình như bỏ dép đã thành thói quen thì phải, tôi lại tháo dép và đi trong mưa. Thật vui thật thích, sao tôi lại thích mưa đến vậy nhỉ. Vậy mà có người không thích mưa tý nào. Ghét !
Chiều nay, trời lại mưa. Tôi lại được đi trong mưa dìa khu nhà trọ. Với tôi, mỗi cơn mưa điều không giống nhau, và cơn mưa chiều nay cũng thế.
Cùng 3 đứa bạn cưỡi mưa đi về, mưa lúc chúng tôi đi thật đẹp, thật dịu dàng nhỏ từng giọt khẽ chạm lên vai, tóc và thỉnh thoảng lại rãi vài giọt lên mặt mỗi đứa. Rồi mưa như thấy mình không được chú ý đến, ấy vậy là nàng mưa bắt đầu thể hiện sức mạnh của mình. Mưa nặng hạt hơn rồi thành từng "thanh" dài xuyên qua và ở lại trên ng chúng tôi.
Cái áo mưa 3 đứa che chung, chỗ thừa chỗ thiếu, tôi khoát vội chiếc áo khoát thường ngày, đội thêm cái nón rộng vành, vậy là an tâm. Nhưng nàng mưa dường như không thích tôi làm thế, nàng trút nước nhiều hơn, cho mưa nặng hạt hơn. Do cái tính bướng bỉnh hay do tôi quá thích dọc mưa mà tôi cứ nhất quyết không đụng đến áo mưa, càng đi trong dòng nước tuôn từ trên khoảng không xuống, tôi càng thấy thích. Ước chi tôi có thể ngửa mặt lên mà đón từng giọt từ thiên nhiên nhỉ. Nếu đi 1 mình có lẽ tôi đã làm cái điều đó rồi!
Chỉ thương cho mấy đứa bạn, sợ tôi ướt mưa. Đã ng ta nói thích tắm mưa mà chả tin, ghét thiệt. Nhìn những dòng nước nhỏ chạy đua dưới chân, tôi lại chợt nhớ con sông Hàm Luông mỗi khi mưa kéo về. Hằng trăm nghìn dòng chảy cùng nhau chơi trò rượt đuổi, thỉnh thoảng có vài nhánh lục bình từ tốn dạo ngang qua.
Mưa thành phố thật khác ở quê, tôi đã thử lột đôi dép, bước đôi chân trần đi trong mưa, cảm giác thật thích. Nước thay nhau luồng qua bàn chân, thật không giống quê tôi. Vùng quê yêu dấu ấy đã dạy tôi rằng hãy bỏ dép đi chân trần mỗi khi mưa về đến, ừ đơn giản vì đất phù sa gặp mưa thì chúng sẽ không ngần ngại bám dính vào dép, vào chân bất cứ ai. Kiên nhẫn "na" đôi dép ấy sau vài cơn mưa, bạn sẽ tích góp đủ đất để làm nên 1 khu vườn nho nhỏ.
Chiều nay, không có đất phù sa, nhưng hình như bỏ dép đã thành thói quen thì phải, tôi lại tháo dép và đi trong mưa. Thật vui thật thích, sao tôi lại thích mưa đến vậy nhỉ. Vậy mà có người không thích mưa tý nào. Ghét !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)