Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2009

Sống Thử

Hai từ này nghe không ít lần, nhưng hôm nay mình thật sự "tê tái" với nó.

Chiều chạy đi trả áo cho nhỏ bạn, tệ quá nó vẫn chưa lên. Vừa về tới cổng khu trọ thì thấy anh đang đậu xe đó. Bị chửi 1 tăng vì điện thoại mình để ở phòng mất rồi. Anh gọi không được.

Vô phòng nói chuyện được đôi câu, hỏi anh đi đâu hay lâu lâu ghé thăm nhỏ em này. Không biết vô tình hay cố ý, "qua kiểm tra xem thế nào, có sống thử hay không". Dù anh vẫn cười nụ cười của ngày nào nhưng sao thấy buồn quá. Nghe mà muốn ứa nước mắt.

Ừ làm sao anh tin được, con gái sống xa nhà, hơn 4 năm vẫn không ai quản lý. Nhưng không lẽ mình không đáng để tin đến vậy sao? Buồn thê thảm. Ghét anh quá chừng. Đang buồn chiện nhà anh còn phang cho câu này, làm mình cũng phải suy nghĩ.

4 năm qua cuộc sống của mình khá bình yên, nhưng thời gian tới ai biết cái gì sẽ tới. Thành phố Sài Gòn, thành phố mang tên Người, sao nhiều nguy hiểm quá. Xe cộ, tai nạn, tệ nạn và nhất là lòng người. Nhìn mặt chứ ai nhìn được lòng, đôi khi mình thấy nghi ngờ tất cả. Càng lúc mình càng thấy sợ, con nhỏ ngốc như mình đã 4 năm sống nơi đây mà không khôn lanh lên được chút nào.

Dangerous city's life.