Nhớ sóng, nhớ mưa trên sông thành sóng.
Ào ạt, ướt đều một khúc sông.
Sông cũng ướt, mưa cũng ướt.
Không trung cũng ướt.
Mắt nhìn cũng ướt.
Nhưng sẽ rất sạch.
Cát bụi sẽ trôi, không bao giờ quay lại.
Mở lòng, tốt hay xấu?
Ấp ủ, nên hay không?
Sâu đậm hay hời hợt?
Bao nhiêu được gọi là vừa?
Không ngờ lại khó đến mức này. Cứ tự hào vì cái lí trí, thì ra cũng chỉ là một kẻ tầm thường, nghe lời của cảm xúc. Có bao giờ, cảm xúc luôn chính xác đâu.
Thuận theo tự nhiên là thuận theo cảm xúc hay lí trí? Ước gì má có thể cho mình biết nên làm gì.
Ờ 100% và mở.