Ngay từ khi bắt đầu, ta đã biết ta sai.
Vậy mà ta ko dừng lại được. Để bản thân bức rức, cảm giác xấu hổ sau mỗi lần lén lút. Cũng mong 1 ngày bị bắt gặp để ta ko mang tâm trạng như 1 tên ăn trộm sợ chủ nhà bắt gặp. Ngày ta mong chờ cũng tới, tâm hồn được giải thoát minh bạch nhưng hậu quả quá tồi tề. Lần thứ 2 ta đánh mất lòng tin ở người ta thương yêu.
Tự hỏi lòng vì sao?
Nước mắt chảy dài, ng ấy nói đâu có sai. Bản thân ta cũng biết nó không đúng. Mà sao cõi lòng ta đau và buồn phiền quá. Khóc thật nhiều như bị đánh đòn quá đau. Cái đau ở ngực trái, nước mắt chảy từ từ, cay khóe mắt.
Ta không ngờ ta mù quáng như ta bây giờ. Ta cứ tự hào ta sống bằng niềm tin của lí trí. Ngờ đâu, ta chỉ hành động theo cảm giác trái tim. Ta cũng chán ta rồi.
Ta tự hỏi sao ta lại đau mỗi khi nghe tên kẻ đó. Ta ghen tị với hoàn cảnh vì cạnh ng ấy cả khoảng thời gian dài không phải là ta. Ta hận chính mình vì đồng tiền mà xa nhau cách trở. Đêm về khóc nấc, ôm áo người ta ngủ lúc tàn đêm. Ngày mai thức dậy, ta mỉm cười, chống chọi với khó khăn đôi khi bất ngờ ập tới.
Lúc người buồn ta ko cạnh bên san sẽ. Lúc người vui, ta ở tận xa xôi. Những vùng đất mới người đặt chân đến, không phải là ta bên cạnh. Những khoảng khắc thu vàng hay tuyết trắng, ta ngậm ngùi ngắm người qua ảnh. Và bên cạnh chắc chắn không phải là ta.
Có những lúc ta mệt nhoài trong vất vả, không dám than. Ta sợ người lo. Rồi ta tự tủi thân, khóc cho vơi cái nhọc. Ngày mai, mọi thứ sẽ qua.
Từ nay, đừng vậy nữa ta ơi. Nếu có buồn thương hãy tìm vui vào công việc. Hãy uống thật say để giấc ngủ ngon hơn. Lòng tin người dành cho ng đã mong manh lắm rồi.
Khóc nốt hôm nay nữa thôi nhé!