Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2009

Làm Mẹ

Mẹ hay Má nhỉ?

Ừ thì thật lạ, Má đã sinh ra 5 chị em tôi, để mỗi ngày nghe chúng tôi gọi 2 tiếng "Má ơi". Vậy mà, các chị lập gia đình lại trở thành 1 người Mẹ.

Giờ các chị đã thành người dìu dắt trông nom cho những mầm non bé nhỏ. Các chị có nhớ những ngày thơ ấu qua hình dáng con thơ hay những bộn bề công việc đã làm các chị lãng quên?!

Cứ mỗi lần thấy các chị nựng nịu tụi trẻ mà tôi mường tượng dáng Má ngày xưa dù có ít nhiều điểm khác. Đã không ít lần tôi ngồi nhìn chúng rồi nghĩ ngợi, ngày xưa tôi có giống chúng bây giờ không?!

Cũng đã không ít lần, tôi len lén nhìn Má, nhìn thật kỹ. Để lúc đi xa, dáng Má sẽ hiển hiện bên tôi. Nhìn 2 gò Má hóp vào, đôi mắt buồn xa xăm, nhớ lắm nụ cười của Má, như trao hết niềm tin và và sức mạnh cho tôi, vững vàng và mạnh mẽ.

Các chị đã làm Mẹ, các anh đã làm Cha, nhưng dường như anh chị em tôi vẫn dại khờ như xưa. Các anh vẫn chưa học được cái nghiêm nghị của Cha, các chị chưa học được tính diu hiền của Má. Và tôi, dù đi xa mấy, học nhiều mấy cũng vẫn là đứa con dại khờ, đứa em ngốc nghếch. Tôi thích thế.

Con người là đơn giản, vì cái đơn giản mà tôi có cuộc sống phức tạp như bây giờ. Nhìn bàn tay mũm mỉm mà tôi nghĩ đến ước mơ đầu tiên, một cô "bảo mẫu" cho nhà trẻ. 1 cuộc đời bình dị, êm đềm.

"Ngày đầu tiên đi học,
Mẹ dắt tay đến trường...."

Cái ngày đó đã không đến với tôi, ấy vậy mà tôi chưa 1 lần buồn Má. Và có lẽ, tính tự lập từ đó cũng hình thành trong tôi. Tốt và xấu ... :)