Hôm nay chia tay chị Quỳnh, một con người nhí nhảnh không khác gì cây nấm, sống nội tâm nhưng cũng dễ bộc bạch ra ngoài.
Vậy là, trên đường đời, một người nữa đi qua đời tôi, không biết bao jo mới gặp lại. Chị đã khóc.
Cái điều tôi sợ cũng đến, ừ thì vì chị không đủ sức cưỡng lại những giọt nước mắt. Vậy là tôi cũng rơm rớm theo. Cố im lặng, cố nén chặt môi, để không bật khóc.
Cũng lạ, ngày xưa mình ghét ai ồn ào như chị lắm, nhưng giờ thấy thương chị nhiều, giống như thương cây nấm vậy.
Chúc chị hạnh phúc trong cuộc sống này, tâm hồn đa cảm ạ.