Thứ Hai, 18 tháng 5, 2009
Vấn đề của tôi
Lan man - Tức là bạn không xác định rõ những gì mình làm. Đó là những lúc tôi chán nhất, biết làm nhưng ko bít làm để làm gì.
Để thành công trong quá trình tìm việc, hãy tìm ra điều gì quan trọng cho bạn và tập trung vào điều đó. Là điều mà tôi hay quên nhất. Thói quen khó bỏ, cứ bắt đầu từ A-Z, ko đủ thời gian thế là cái quan trọng thì chưa làm xong, cái vớ vẩn lại làm kỹ :(
Cần bao nhiu năm để thay đổi quan điểm và thói quen trong công việc?
Lúc nào cũng phấn đấu sửa chữa vẫn ko thấy tiến bộ, hix khó nhỉ!
Một bài báo hay
Chồng vừa về đến cửa, thay cho lời chào là những câu nhắc nhở: “Bỏ ngay giầy ra, nhà vừa lau đấy”, “Tháo tất ra mang vào kia chốc tôi gặt cho, mấy ngày rồi đấy, bốc mùi lắm”, “Đã nhắc buổi sáng rồi, thế mà không chịu đội cái mũ vào cho khỏi nắng, xấu gì cái mũ mà không dám đội cơ chứ”.
Vào bữa ăn, anh mới thật sự được yêu thương hết mức. Xới cho anh bát cơm, chị gắp ngay hai miếng thịt to tướng bỏ vào bát anh và bảo: “Ăn đi cho nó có chất, dạo này anh gầy yếu đấy. Có thiếu thốn gì đâu mà cứ tiết kiệm, ăn làm gì lắm rau chỉ tổ xanh ruột”.
Tuy ngồi sau, nhưng người chị rướn lên phía trước để quan sát đường và chỉ đạo anh. Suốt quãng đường đi, chị luôn miệng: “Đằng sau có ô tô tải đấy, đi dẹp vào đi”, “Chậm lại, sắp đến chợ đấy”, “Bọn trẻ con đi đàng trước nghênh ngang quá, ông bóp còi đi”. Có lúc anh không nói, mà chỉ làm ngược lại lời chỉ đạo của vợ.
Chị nghe phong thanh anh có cô bồ trẻ hơn chị chục tuổi, chị tức lắm và quyết tâm theo dõi. Một hôm có mật báo, chị đã đến quán cà phê, nơi có chồng chị và “con kia” đang ngồi tâm sự. Chị quyết tâm rình để bắt quả tang, nên cố gắng chọn một cái bàn tối, khuất sau hai người để nghe “xem chúng nói gì với nhau”. Chị thấy chồng chị khuấy cốc nước cam, rồi lại còn đưa lên miệng cho cô gái kia uống. Thỉnh thoảng anh lại còn bóc cho cô ta mấy hạt dẻ nữa chứ... Cô gái kia nhỏ nhẹ: “Chắc vợ anh hạnh phúc lắm nhỉ, được anh tâm lý, chiều chuộng thế thì người phụ nữ nào chẳng thích”. Sau đấy thấy anh uống một hơi cạn cốc bia và nói cùng nhỏ nhẹ với cô kia: “Anh thật khổ, anh thiếu một người vợ mà lại thừa một người mẹ. Nhiều lúc anh thấy mình không còn là đàn ông trong gia đình nữa. Người phụ nữ đã coi chồng như đứa trẻ, thì khó có sự kính trọng. Như vậy cũng khó có sự say mê nhau, vợ chồng có quan hệ, chắc bà ấy cũng nghĩ như là làm nghĩa vụ chiều lòng một đứa nhỏ...”. Trong khi anh nói, cô gái kia cứ há hốc mồm ra lắng nghe, vẻ chăm chú lắm. Rồi khi anh nói xong, cô lại nhỏ nhẹ: “Thế vì sao anh thích đi chơi với em?”. Người chồng kéo ghế ngồi sát lại cô gái kia hơn, vẻ âu yếm lắm và nói thật nhỏ: “Để anh được làm người đàn ông thật sự, được chăm sóc em. Anh yêu em vì cái sự nhỏ bé, yếu ớt, mỏng manh của em. Bên em, anh thấy mình có trách nhiệm nâng đỡ, che chở”... Chị vợ không đủ kiên nhẫn nghe tiếp những gì đôi kia nói với nhau nữa, chị vội vàng rút lui ra về. Chị vào giường nằm vật ra... khóc và suy nghĩ lại cái dại của mình. Hoá ra từ trước đến giờ mình vô tình làm hỏng chồng à? Lạ nhỉ? Làm điều tốt mà cũng có hại sao? Chị cứ nằm như thế, đến khi anh về chị cũng vẫn nằm... Anh ngạc nhiên vì lần đầu tiên không có người nhắc anh phải để giầy thế nào, cởi tất ra sao. Anh vứt vội đôi giầy vào góc nhà, chạy vào bên vợ, sờ tay lên trán vợ và hỏi: “Em sao thế, em mệt à? Đã ăn uống gì chưa? Để anh đi mua cho em bát cháo nhé...”. Chị vợ không nói, chỉ gật đầu. Lần đầu tiên anh thấy vợ mình yếu ớt… ---------------------------- Có thể chỉ là 1 câu chuyện do tác giả nghĩ ra nhưng lại làm tôi chợt dừng đọc và nhớ lại. Giờ thì đã có dc cái lý do rõ ràng hơn vì sao bạn xa tôi. "Còn phàn nàn gì về cách lái xe của tui nữa ko?"- Tôi vẫn còn nhớ rõ câu nói trách móc ấy. Cứ tưởng bạn đùa, có ai ngờ,.... Sao lúc đó tôi ko nhận ra sớm hơn chứ? :) Cũng từ đó tôi đã ko còn than fiền bất cứ ai, cứ lẳng lặng ngồi sau xe, đến đâu thì đến!