Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

học người xưa

Hai năm, là lâu lắm đó, là không gian và thời gian, là thói quen và quên lãng,...

Không đơn giản chỉ là tạm quên đi, gói gém thương nhớ bỏ vào tủ kín.

Chỉ ai đã qua mới hiểu, chỉ ai từng khóc lặng về đêm mới thấy đêm thật dài

Chỉ ai lặng đi, không nói mới thấy cái đằng sau của mỗi cuộc đời

Tạm quên sao được, một khoảng trống giữa cuộc đời. Không dễ cho người đi và kẻ ở. Con đường đã đi qua rất xa, gần vế đích rồi.

Cổ vũ cho người, cán đích và mang vinh quang trở về.

Chấp nhận! và khóc thầm


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét