Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

vì sao

Cuộc sống này phức tạp quá đi thôi. Rõ ràng là cần lời khuyên từ ai đó vậy mà thành ra 1 cuộc nói chuyện lãng xẹt. Rõ ràng là cố ý mắng ai đó nhưng nó lại là cuộc trò chuyện thật vui. Là sao nhỉ?

Mọi thứ không phải là tệ lắm, chỉ là vừa đủ tệ.

Nếu ai đó phát minh ra cái máy đọc được tâm trạng con người, mình sẽ dốc hết tiền mình có để mua nó, để khỏi trăn trở khi bắt gặp 1 hành động nào đó mà mình để tâm.

Chợt câu nói ngày xưa cứ văng vẳng trong đầu mình "... đã bao giờ được như thế chưa?", mặn quá, nước tràn rồi.

Điều đó là gì nhỉ? như thế nào nếu bên kia là mình nhỉ? Thôi, tốt nhất là đừng tò mò, đỡ đau đầu.

Nhưng mình ghét sự mập mờ, mọi thứ phải rõ ràng đến mức tối đa mà sự việc có thể rõ ràng được. Lâu rồi mình hok thấy ng ta động viên mình nhỉ :-(. "Rồi từ từ sẽ được" - ôi nhớ má quá! Nhà lúc nào cũng động viên mình cả ^_^.

Hoa là gì nhỉ? mọi con gái đều thích hoa ah? hoa là thực tế hay điều hư ảo, thực tế mà. Cười buồn!

Phải note vào điện thoại thôi, sắp xếp lại tất cả mớ hỗn độn mình quậy phá hôm nay. Hông tin mình hông làm được.

Tâm trạng tệ quá, ước j jo ng ta gọi nói nhăn nói cụi với mình nhỉ :-).

Ngủ thôi, hôm nay thế là quá đủ, từ nay bình tĩnh hơn nhé nhóc, ai cũng có ưu khuyết điểm mà :-) vấn đề là làm sao để mình hoàn thành việc mà hông bị chọc tức kìa, vui lại nhé nhóc.

Ng ta cũng chú ý thái độ 1 chút đi, 1 năm nữa ng ta dự định j nà! Chiến lược để vượt ải nữa chứ!
Cũng công nhận ng ta có tiến bộ, biết ý tứ 1 chút rồi, biết sửa đổi 1 chút rồi, biết chở nhóc đi coi đèn đường rồi ^_^

Thử lại 1 lần nữa

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

Toc ngo

hom qua, em i tung tung, di cat cai ...toc ngo.
Ca dem em tran troc, cai toc jo lam sao.
Sang mai thuc that som, cach nao toc de coi?
Het cot roi lai kep, quan ong roi buoc thun,
Xem ra van la ngo, danh vay tha no luon.
Lan thu hai em ra tre, chi vi toc ngo thoi.
Chac la doi ba phut, co nang lam hok anh.
Nhin tu xa da thay, toc ngo de nhan ra.
Trum that nhanh cai non, 'minh di di nha anh'
Ghet cai kieu ngoay nhin, ghet luon cai kinh xe
De anh thay toc ngo, tron dau jo ha ta?
The thoi 1 lan nhe, ngo cho no la doi.
Pe ngo oi pe ngo

Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010

Tang len

Ngay ... thang ... nam

Ngay phu huynh, lan thu 4 mami len tp cung con gai, cung la lan dau tien chi 4 len tham dua em nay, co bi nhieu km dau ma di dung sao cuc kho vay ne :-(. Chac ve que, mami va chi met lam lun :-).

Lan dau tien anh bo ra bx mien tay nua na, nhin mat anh la du biet...oai co nao roi ^^. Ma tren doi co ai ngoc mot cach de thuong de ghet den the hok co chu, quan 9 -> binh tan -> quan 9 -> quan 1. Hic, xem ra thi nham, nghi lai thi thuong, noi nhieu thi tuc. Anh oi la anh!

Lan dau tien bo anh gap minh 1 cach tinh co, minh da hok dam noi j, cung nhu bao phu huynh cua nhan vien khac nhung bo anh nho minh, mung qua^^. Chi co anh la hu ha, im re lam minh cha biet man sao het 5s, la len dai vay, hic jo cha biet luc do minh da la cai j nua :">

Mot ngay that nhieu dieu hay, minh lam MC ne, that vui that am ap va hoi dai dong =)). Chua thay ai phat bieu dai nhu the, nhem ti minh ngu mat tiu oi. Nhung du sao cung lam het suc roi, da hoan thanh nhiem vu roi day nhe^^. Them vao do, anh cung khac lem ah nhe, tu dong huong dan phu huynh ne, troi oi, minh co nham hem, anh minh nay tien bo du dza na ^^ :-x. Thich the nay lam co. Mai mot co tiec cua lop, bat anh cung lam MC mi dc na \^^/.

Dieu quan trong nhat, no da tang len, gan nhu la 1. Thich lam co, sao minh thay hanh phuc the nhi, chi co minh la hu thoai ha, cu lung ta lung tung. La la la, la la la,...

Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2010

ngoan lần thứ nhất

Hôm nay pé ngoan quá, chỉ nhắn tin có 1 lần vào buổi sáng thôi nhé!
9:30 vớ tay lấy điện thoại nhấn power on sau khi đã tắt nguồn từ lúc sáng. Sao àh? vì hông muốn bản thân lại nhắn linh tinh, tùm lum tùm la. Giờ chỉ mở lên xem có tin nhắn của ng ta hem thoai hà. Không có roài ^_^, hem sao, tắt nguồn tiếp cho an toàn.
- Cố lên pé, pé làm được mà!
11:00 sắp ăn trưa cùng mấy anh chị rồi, giờ chắc ng ta cũng sắp ăn trưa. Lại power on lần nữa, mở text message nhắn vài dòng "ú ăn gì rồi,..." -> delete -> power off.
_ Giỏi quá, pé làm được nửa ngày rồi.
12h lên tầng 4 ăn trưa nà, trời, hủ tiếu mà nước lèo nguội ngắc, giận ghia, ráng nuốt hết, đâu bỏ đâu :-). Xuống tầng 2, ngủ 1 xíu, phát hiện chưa có đủ tài liệu để làm việc. Dìa thoai!
Chạy lòng vòng linh tinh, vậy mà 14h30 rồi, vài tiếng nữa ng ta về tp rồi, được mà, không lâu nữa đâu.
15:30 về tới phòng, mệt lữ người, buồn ngủ nữa, giờ chắc ng ta cũng buồn ngủ lắm á ^_^. Đến 19:00 thì ng ta về rồi, còn có mấy tiếng hà, pé cố ngoan nghe.
- Dạ!
16:00 tắm nà, make up nà, chuẩn bị đi ăn cưới nà.
- Vậy là pé giỏi lắm nghe, lần này pé hông linh tinh nà, hông nghĩ ngợi tè le nà. Cố gắng 3 ngày nữa nghe pé!
Là lá la, la la, pé làm được mà. Dù có linh tinh chút xíu, có nghĩ chút xíu nhưng pé đã cố lách qua giây phút linh tinh nà!

Tiết kiệm


Từ lúc sinh ra, ba mẹ đã dạy ta sống tiết kiệm. Tiết kiệm tiền để dùng khi cần, tiết kiệm điện để người khác cũng có điện mà dùng, tiết kiệm nước để lượng nước bẩn thải ra ít hơn, môi trường bớt ô nhiểm hơn. Nhưng có ba mẹ nào dạy con phải tiết kiệm yêu thương đâu, ấy vậy mà khi ta càng lớn khôn ta càng làm ngược lại những gì ba mẹ đã dạy.

Ta cứ nhìn giá nước, giá điện rồi thì “ôi, tháng này dùng nhiều vậy mà cũng chả có nhiêu tiền” rồi tat ha hồ cứ thế mà dùng điện nước vô tư. Ta chỉ còn nhớ tiết kiệm tiền mà quên đi những thứ khác cũng cần tiết kiệm. Đáng trách hơn, ta lại tự chế thêm 1 thứ tiết kiệm – Tiết kiệm yêu thương.

Ta tiết kiệm những lời nói nhẹ nhàng với gia đình, tiết kiệm lời thăm hỏi ông mà cha mẹ, bà con xóm giềng. Tiết kiệm 1 buổi café với bạn bè vì tốn kém.

Tiết kiệm, chỉ 2 từ mà thật khó khăn để làm được, vừa phải, tất cả yêu cầu ở sự vừa phải.

“Đong sao cho khéo, kéo sao cho vừa”

Mức tương đối là sự ao ước và chấp nhận được, cuộc sống này chỉ cần có thế.

Màu sắc cuộc sống


Giữa các thế hệ, ông bà và cha mẹ, con cháu, anh chị em rồi bạn bè, luôn có 1 khoảng cách trong suy nghĩ, dẫn đến khác nhau về hành động. Ấy vậy mà, giữa những con người cùng thế hệ, cùng lứa tuổi lại cũng khác nhau.

Giữa nam và nữ đã gây nên bao sự phức tạp, rắc rối. Người ta bảo tâm đầu ý hợp thì nên vợ thành chồng, mình vẫn chưa tìm được minh chứng cho châm ngôn ấy. Đã từng thấy bao đôi vợ chồng hạnh phúc theo cái nghĩa mà người ta đưa ra, làm sao ai biết được 2 người họ đang cảm thấy thế nào, có như những gì mà người đời nhìn thấy không? Sao thế giới lại phân chia cho nam và nữ những cá tính khác nhau, rồi lại buộc họ lại với nhau theo một sợi dây vô hình. Rõ là biết họ khác nhau và chắc chắn sẽ làm tổn thương nhau, hiểu lầm nhau vậy còn trớ trêu làm chi cơ chứ. Phải chăn cuộc sống thấy buồn nếu mọi thứ cứ bình yên?!

Khác giới, trái tính trái nết, ừ thì cũng đành chịu. Ấy vậy mà cùng giới cùng thời cũng lại khác nhau. Để giận hờn cứ kéo dài, dài từ ngày này qua ngày khác, từ người này sang người khác. Giận hờn cướp đi bao nhiêu thời gian của con người? quá nhiều. Cuộc sống thật biết tiêu khiển, thật biết thử thách, gieo vào mỗi người 1 ít tính xấu, 1 vài tính tốt rồi quăng họ ra 1 đống hỗn độn nào xấu nào tốt lẫn lộn. Buộc họ phải tự lựa từng miếng nết tốt, tranh giành nhau rồi cái tốt trở nên hiếm hoi, cái tốt sợ và bắt đầu trốn. Con người lại phải khổ công mà tìm kiếm, kiên nhẫn để tìm và tích lũy cho mình. Trong khi cái xấu cứ bày tràn lan, chẳng cần trốn tránh. Thế rồi người ta sinh ra lười biếng, lấy đại cái xấu làm của đỡ mất công mò mẫm.

Cuộc sống, ơi cuộc sống. Bày chi lắm trò thế cuộc sống ơi!

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Lai mot mua dong sang

Chieu nay, di lam ve, buoc chan minh cham di va khong vung vang. Uh nhi troi dang sang dong, cai se lanh lam chan minh vuong viu.
Thoi tiet nay, phai di tam luc 10:00pm thi co le se khong chiu noi, hi vay la anh hok tam roi. Phat hien o do roi nhe du rang li do nay tam chap nhan duoc. Chot giat minh khi soan mo do de ve que, minh chua chuan bi j cho mua dong, ca cac khan len cung con dan dang do.
Toi nay, cai khi troi lanh lanh lam minh nho mua dong truoc. Nhung cai tin nhan nua quan tam nua vo tinh, nhung ky niem gan ket minh voi anh. nhanh nhi, het 1 nam roi day, mai chay theo cong viec ma minh quen mat ca thoi gian. Cung may la thanh qua cung co.
Gio anh da vung vang hon sau chuyen onsite, luong bong du nuoi anh roi va kinh nghiem ban than cung da nhieu. Nghe chi kia don anh la ng trum nhat lop tieng nhat, hi phai khong nhi. Cai vi tri cao hay thap minh cung chang quan tam, chi biet anh dat dc nhung gi anh da phan dau la du roi.
Con minh jo la ng nang dong, hoat bat trong to chuc event cho cong ty. Co le tinh minh ham vui, du cuc may cung rang tham gia cho dong dao. Duoc xip nhac den chuyen leader 1 doi du an nao do, long cung vui vi chi it cung dc trong dung, cung dc 1 vi tri hon vi tri ban dau. Nhung minh van chua du suc, minh con can them nua them nua nhung kho khan tu vi tri hien tai. Va minh hai long voi ban than. Sau khi phan dau, tieng anh cua minh tam tam, moi thu 50%. Va tu ngay nhan mon qua cua anh, du long e ngai nhung no giup minh tien bo han. va cung la niem vui cua minh vi nhung buc anh nhi nho trong do.
Mua dong nay, anh co khan len roi nhe. Minh cung mong sao, dan xong cai khan trc khi chuyen sang xuan.
Mai ve que, tiet troi the nay, ngu tren xe chac ngon lam :">
Nho dap chan cai chan luc ngu nhe, anh hu!

Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2010

Hai mươi ngàn đồng

Năm nhất sinh viên, tôi còn trú ngụ ở kí túc xá như bao bạn bè khác. Ở cùng phòng có 1 chị lớp trên. Với cái kinh nghiệm tích lũy để được gọi là chị , chị tìm được một công việc làm tại nhà. Kết hạt cườm lên áo là việc mà sinh viên chúng tôi thích nhất dù tiền thù lao chẳng có bao nhiêu.
Cũng dễ hiểu thôi, sinh viên với cái xe đạp, lại vùng xa trung tâm thành phố, một công việc phù hợp thời gian lên lớp và ổn định đâu phải là chuyện dễ. Các quán đa số thuê thêm người chạy bàn, mà lương thì cao lắm cũng chỉ 300,000 một tháng. Hồi đó, mỗi cái áo kết xong hạt cườm mà không bị chê thì được tính là 800 đồng. Chăm chỉ ngồi 1 buổi thì cũng được khoảng 5 cái. Hôm nào chủ khó tính, chị em đành tháo ra làm lại. Ngặc nổi không phải lúc nào cũng có hàng để làm thêm như thế, lâu lâu mới được vài chục cái, mấy chị em lại chia nhau làm. Tôi cũng không nhớ rõ mình đã làm mấy cái áo hay mấy ngày. Chỉ nhớ lúc giao hàng cho người ta, chị đưa tôi 20,000 rồi bảo "thôi, chị em mình tìm việc khác ổn định hơn mà làm". Cầm 20,000 trên tay, tôi mới biết thế nào là tiền của mình. Tôi nhớ mình kết được nhiều hạt lắm, nhớ tôi đã từng bỏ giấc ngủ trưa, mày mò ngồi mỏi cả lưng. Tất cả chỉ đáng giá 20,000. Tôi tự làm phép nhân chia cộng trừ, để nhận ra những gì gia đình gửi đến cho tôi, những con số hàng triệu thì thời gian và công sức gia đình bỏ ra là bao nhiêu?

Thương

Không nồng nhiệt như "yêu", không dịu dàng như "nhớ", "thương" mang cho mình một nét riêng để người thương và người được thương cứ tròng trành giữa những luồng cảm xúc. Không quá mãnh liệt nhưng đủ để các dây thần kinh nhận biết con tim đang cảm xúc. Nếu "yêu" như muốn thiêu đốt mọi thứ cùng ngọn lửa mà ng ta gọi là "ngọn lửa tình yêu" thì "thương" lại mang đến cái ấm áp nhiều hơn. Sâu lắng sau tiếng "thương" ngoài cái tình còn có cái nghĩa. Chính cái nghĩa mang đến sự tin tưởng và cảm giác chở che. Âm thầm và lắng đọng, "thương" mang đến những cung bậc cảm xúc phức tạp nhưng không cháy bỏng, không dữ dội. Âm thanh mà "thương" phát ra mang nét trầm, là một thanh ngang nhưng kéo dài, không quá nặng về âm tiết nên "thương" mang trên mình sự du dương, trầm bỗng giữa âm cao và âm thấp. Có lẽ vì thế "thương" luôn là cảm xúc dễ đi vào lòng người nhưng lại khó nhạt phai. Vừa ý nhị lại lột tả được tình cảm của các đối tượng dành cho nhau. Cách thể niệm tâm tình không quá xổ sàng của người con trai, cách chấp nhận đầy e thẹn của người con gái. Tất cả được "thương" thể hiện một cách vừa đủ.
"Thương nhau chín đợi mười chờ,
Gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau"

Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Bạn tôi

Hôm nay, tình cờ bạn gặp tôi. Cũng từ câu chuyện của người thầy khi xưa mà bạn biết số đt tôi và liên lạc tôi. Dù là 6:30 chiều, bạn vẫn chờ. Nhiệt tình quá!

Kẹt xe như thường khi nên bạn đến trễ 1 chút. Thì ra, nhà bạn ở Thủ đức, bạn lại quay ra Cộng hòa đón tôi chỉ vì "lâu ngày hok gặp". Vui thật, giữa cái bộn bề cuộc sống, không ngờ bạn còn nhớ mình vậy mà mình vô tâm quá.

Bạn chở qua khu nhà bạn trọ và cả nơi bạn làm việc. Thì ra bạn đang làm tài xế cho 1 ông chủ giàu có, ông ta là người Đài loan. Công việc nhẹ nhàng nhưng phúc lợi không được gì. Có lẽ, thời gian sau bạn sẽ chuyển chỗ làm. Đến ngã tư gò dưa, tạt vào quán cơm tấm Sáu lăm. Quán hơi nhỏ nhưng ngon ^^ trở về đường 18, tạt vào quán cafe Thảo Nguyên. Lần đầu tiên, tôi vào quán này dù đã ngụ khu này có thâm niên.

Lâu ngày không gặp, bạn đổi xưa nhiều quá. Hai đứa nói chuyện xưa rồi chuyện nay. Những ngày ấu thơ còn mày tao trên miệng, giờ bạn đã dạn dày sương gió bởi cái tuổi 16 bạn đã ra đời. Nghe bạn kể mà tôi chạnh lòng, thấy đời mình còn nhiều may mắn.

Rời ghế nhà trường, bạn vào xưởng gỗ. Tháng lương ít ỏi đầu tiên, bạn mua ngay 1 đôi dép bitis đi dc đến 3 năm, mua luôn 10 hột vịt lộn ăn đến bệnh đau bụng. Giờ nhớ bạn không nhịn được cười. Rồi bạn đi chạy xe ôm, đi làm bảo vệ. May sao, bạn chuyển sang học lái xe, tiền không nhiều, là con trai mà bạn vẫn dành ít tiền gửi về. Tóc bạn bạc đi một ít, da thăm đi nhiều quá. Còn đâu thằng bạn trẻ thơ thời còn lớp 1. Dù không thân lắm, nhưng giờ thấy nó thương thương. Số nó cực quá!

Bao chuyện xưa, chuyện nay. Mơ ước 1 ngày gặp cả bọn mà hàn quyên "tám". Mãi 9:33 mới hay là trễ. Cám ơn bạn đã liên lạc tôi...Chúc bạn sớm thành danh

Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2010

Mưa khuya

Đêm nay, trời bỗng mưa khuya. Hay tại hằng ngày giờ này mình ngủ nên không hay có "mưa".
Ngoài kia, bên ngoài cửa sổ, rì rào, man mát. Mưa dịu dàng và làm mọi vật xung quanh dịu mát theo mưa. Tối nay sẽ ngủ ngon hay sẽ trăn trở vì lạnh?

Từng cơn, rạt rào, qua một đợt rồi đến một đợt khác. Mình cảm thấy thật dễ chịu, mấy thứ làm mình đau đầu trước đây vài phút bay đi hết. Man mát, lành lạnh,.... bật bài "chiếc khăn gió ấm", du dương, buồn buồn, âm ấm. Màn đêm thật đẹp, mình dễ chuyển tâm trạng đến thế sao? Hì, ừ nhanh lắm!

Mai có mưa không nhỉ :">. Mình rất cần mưa trong lúc này. Càng nghe tiếng mưa càng thích. Ngâm nga mấy câu trong bài hát đó, chỗ quên chỗ nhớ ^^ mình hư quá.

Đánh mất con đường của chính mình, cũng không hẳn. Sao với mình cái j cũng khó đến vậy. Mình chỉ mơ ước được mọi thứ bình thường, khó đến thế sao? Có ai giúp mình không?

Mình là ai, muốn gì, ước gì, sẽ làm gì?
Đi ngủ ^^

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Nước

Một ngày, uống quá nhiều nước như thể mình chưa uống nước bao giờ. Nước vào 1 lối sao ra nhiều lối vậy? Tuyến mồ hôi, tuyến bài tiết và tuyến lệ. Ừ thì dư nước!

Có những thứ là tự nhiên nhưng có những thứ cần có tác động. Một ngày trôi qua, dòng sông bình lặng trở lại hay vì đã chai lì? Những câu hỏi ấy của đứa bạn làm gió bắt đầu thổi và sóng bắt đầu xô. Giữa đôi bờ, sóng dạt về đâu? Hướng ra biển cả để những con sóng lớn khác hòa nhịp để đánh tan mọi thứ. Hay dạt về bờ, để con sóng nhỏ dần, nhỏ dần và tan biến, để sông phẳng lặng như hồ? Sức mạnh của biển quá lớn, sóng luôn bị lôi kéo trong tâm tưởng về phía biển. Nhưng sóng lại muốn vào bờ hơn. Sóng ước gì bờ cho sóng đủ lòng tin để cho biển kia chơi vơi 1 mình, và không làm tổn thương sinh vật nào cả. Sóng cứ thế, dập dờ giữ biển và bờ. Sóng trôi ra xa rồi lại dạt vào. Đôi lúc, sóng muốn buông xuôi, để sóng cứ trôi theo dòng. Mà nếu thế, thì sóng là dòng, không còn là sóng nữa.

Thương đời con sóng, người ta cứ tưởng sóng luôn vui, luôn nhảy múa suốt ngày. Nhưng mấy ai biết, sóng cứ phải đấu tranh để tìm cho sóng 1 nơi mà sóng thuộc về.

Sóng, mãi là sóng sao?

Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

bâng quơ

một ngày trôi qua chậm chạp, nặng nề.
mưa, xe đông đúc, buýt cũng thế.
đứng, vịnh thành ghế, mãi nghĩ ngợi mông lung.
một lúc lâu sau, anh đứng dậy: -"em ngồi đi"
-"anh ngồi đi, em có bị j đâu"
mình biết, anh ta tưởng mình bệnh
dù sao cũng cám ơn anh, đâu đó trong cuộc sống vẫn có những tấm lòng dù đúng lúc hay không.
những ngày tới sẽ còn dài hơn nữa, nặng nề hơn nữa.
về nhà thôi

Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

Both, neither or either?

1/ Tony wasn't in class today. _______ was Caroline. Hmm.
2/

A: What shall we have for lunch, pasta or rice?
B: _________ will do. I really don't mind.

Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2010

cuối tuần :-)

thức coi hài mừng cuối tuần

Thứ Năm, 12 tháng 8, 2010

Hôn Nhau Lần Cuối

Hôn Nhau Lần Cuối
Nguyễn Bính
Cầm tay anh khẽ nói:
-Khóc lóc mà làm chi?
Hôn nhau một lần cuối,
Em về đi, anh đi...

Rồi một hai ba năm
Danh thành anh trở lại
Với em anh chăn tằm
Với em anh dệt vải

Ta sẽ là vợ chồng
Sẽ yêu nhau mãi mãi Sẽ se sợi chỉ hồng
Sẽ hát ca ân ái.

Anh và em sẽ sống
Trong một mái nhà tranh
Lấy trúc thưa làm cổng
Lấy tơ liễu làm mành

Nghe lời anh em hỡi!
Khóc lóc mà làm chi?
Hôn nhau một lần cuối
Em về đi, anh đi...

Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Her life 05


Những Gì Sót Lại Của Tuổi Thơ
Những gì còn lại của tuổi thơ còn đọg lại trong đầu nó là cành gia đình nó sa sút. Má và chị lớn nó theo ghe buôn gạo. Nhà cửa ruộng vườn một tay cha nó lo toan. Lâu lâu má nó mới về, má hay về lúc giữa đên, cái lúc mà nó say giấc ngủ.

Nó không còn nhớ rõ, lúc ây nó có nhớ má nó không? Dường như khoảng thời gian đó không đọng lại chút gì trong nó. Hay vì quá buồn mà nó quên đi. Lớn lên, nó hỏi má. Nghe má nó kể mà nó không biết nên cười vì nó đã quên hay nên khóc vì thương má.

Má nó đi nhờ ghe người ta, xay lúa thành gạo mang đi bán. Cái áo bà ba cũ má mặc mấy ngày, ngủ không trọn giấc, lại nhớ chồng thương con...Gạo nguyên má nó đem bán, còn phần nát gửi ghe mang về để cha con nó có cái ăn. Nó không nhớ một chuut1 gì cả hay vì nó nhỏ mà mọi người giấu nó. Nó thấy thời gian xa má nó ngắn ngủi như một ngày nó theo anh thả diều ngoài ruộng. Nó đâu biết đó là khoảng thời gian dài nhất trong đời của má nó.

Những gì nó còn nhớ là những ngày khổ cực mà vui vẻ, những buổi xách nước tắm heo mà nó ngán ngẫm. Hay là những sáng chờ má đi chợ về cho nó vài cái bánh hay trông cha đi ăn đám về cho nó vài ba cục mức.

Niềm hạnh phúc của nó gói gọn như thế đó. Đơn giản và bình thường biết bao. Nó không lo âu suy nghĩ, không biết buồn mà chỉ biết vui.Má nó trở về với gia đình. Cả nhà lại quây quần cùng nhau. Dù cực mấy, khổ mấy má vẫn vui vì gần chồng gần con.

Từ thuở sinh ra đến trưởng thành, nó chưa nghe má than thơ lần nào, chưa thấy má khóc vì gian khổ. Hay má khóc lúc các con đã ngủ? Có thể, rất có thề. Đó là cái mà chị em nó rất ngưỡng mộ má nó.
Chỉ có má trên đời.

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

Quê mình vẫn thế

Hôm qua về quê, giữa cái nắng của Sài Gòn, lòng vui vui vì được anh đồng nghiệp chở ra bến xe bus. Nhìn cái ba lô nặng trịch mà lòng ngao ngán với 3 tuyến bus trước mắt. May sao, có người chở đi 1 đoạn.
Bến xe không đông như mọi khi có lẽ vì lúc này không phải "mùa về quê". 14:00 xe lăn bánh, thành phố xa dần sau lưng, mắt đã muốn nhắm lại nhưng sao trống trãi quá. Càng xa thành phố, bầu trời càng dịu mát rồi chuyển sang nhiều mây. Ưhm chắc sẽ mưa!
Mưa rớt những hạt đầu tiên rồi, từ xa mưa đập thẳng vào kính xe, chảy dài trước mặt mình. Phì cười, mưa ngốc thật. Mắt mũi đâu mà lại đâm thẳng vào kính như thế chứ. Lạnh dần lạnh dần, kéo cái áo khoác sát người hơn, ngó mông lung theo mây, trời và mưa, mình ngủ lúc nào không hay.
Lúc xoay người cũng là lúc xe về gần bến.
Về đến nhà trời cũng nhá nhem tối, ừm 18:00 rồi. Lại có bão, gió mạnh quá. Chiều mưa lất phất, không đủ ướt áo chỉ vừa se lạnh. Hai chị em kéo ra nhà chị năm chơi, gió lồng vào ngôi nhà lá, nền gạch tàu, mát cả lòng bàn chân. Lâu rồi không có được 1 đêm cùng nói chuyện với các chị. Đêm nay, ngủ với tám và bé Thảo, vui!
Không bì với sức trẻ, má cha đã ngủ từ bao giờ. Hai chị em coi tùm lum phim rồi mới lăn vô mùng ngủ. Cái tật ngày xưa vẫn chưa bỏ :).
Sáng sớm trời lại tiếp tục lất phất rãi những giọt nước còn lại thì phải. Ai ngờ, càng lúc mưa càng nặng hạt. Mặt bí xị rồi phì cười, trời lại trêu mình rồi, sắp đi thì ổng lại mưa như khêu khích hay để mình nhớ những ngày tháng khi xưa. :-) dù thế nào, mưa vẫn là bạn dễ thương của mình, nhẹ lòng!
Má cứ lo xe cộ, lầy lội,...nhưng có sao đâu, lầy lội thì đó cũng là đất quê hương.
Trưa 1 chút, nắng lên, ấm áp những tia nắng sau cái mưa. Cây nhà như bừng tỉnh sau giấc ngủ nướng sáng nay. Đường khô ráo, má đỡ lo rồi nhé. Nó phóng lên sau xe, mưa lại lất phất nhưng lần này đúng là lất phất. Lòng nhẹ nhàng gánh ba lô lên vai đi làm, tháng sau lại về, lại đi.

Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Tang Lễ Ông

Tuần trước, nghe tin ông yếu, nó về thăm ông. Ghé bệnh viện, bước chân vào căn phòng, nhìn chiếc giường cuối cùng, ông đang nằm đó. Nó chợt nhớ, lần trước về, ông tuy không còn đi nổi nhưng vẫn còn khỏe lắm. Ông hỏi thăm nó rất nhiều thứ.

Giờ đây, ông nằm bất động trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, khó khăn. Đôi mắt nhắm nghiền. Nó run run khẽ chạm tay ông, đôi bàn tay gầy gò, yếu ớt. Ông mở đôi mắt 1 cách khó khăn, nhìn nó như để biết nó là ai, rồi lại khép đôi mắt ấy lại. Nó giật mình, ông yếu nhanh đến vậy sao?!

Nó trở lên sài gòn, sau khi ông về nhà bình an. Mấy lần gọi về, má nói ông vẫn khi khỏe khi không. Cả nhà không ai nói gì nhưng ai cũng tự hiểu, một điều rồi cũng sẽ xãy ra. Trưa thứ 5, nó đang làm việc như mọi khi. Điện thoại dưới nhà gọi lên, nó linh cảm điều đó rồi có lẽ đã xãy ra. Bên kia là giọng của anh sáu, "Ông nội yếu, mày sắp sếp về nghe". Một lần nữa, nó đứng lặng, nghĩ suy. Một lần nữa, nó lại trễ. Giống như lần về đám tang bà, nó đã trễ.

Có lẽ, nó là người máu lạnh. Đêm đó, nó thu xếp quần áo vào ba lô. 9:20 nó trãi cái chiếu thường ngày ra nền nhà. Nằm đó, im ắng, nó thấy nhớ ông. Những ngày còn nhỏ, ông hát Lục Vân Tiên cho nó và chị tám nghe. Những đêm cha má vắng nhà, nó nằm nghe ông và ông ngoại kể chuyện thời xưa, cái thời còn bom đạn mà nó chưa 1 lần được biết. Nước mắt nó bỗng làm nhòe đi ánh sáng của đèn neol. Nó nhớ ông. Nhớ những lời căn dặn khi nó bắt đầu lên sống đất sài thành. Từ nay, nó sẽ không còn được nghe nữa.

Đám tang ông, nó không được đội khăn tang. Lòng buồn nhưng nó không nói gì, cái gì cũng có lý do của nó, nó tin như vậy. Nó nhìn quan tài, mông lung nghĩ ngợi. Ông đang làm gì? ở đâu? có đang đi đâu đó như lời của mọi người vẫn nói về người chết hay không? Ông có hay mọi người đang tiễn đưa ông hay không?

23:30 quan tài ông được đưa xuống phần đất nhà. màn đêm sương lạnh, nó nghĩ đến việc ông nằm đó một mình, sao se sắt lòng quá. Nó chợt thấy gương mặt cha má, nhìn mảnh khăn tang quanh mái tóc bạc mà lòng nó đau nhói. Lo sợ.....bao nhiêu cảm giác và suy nghĩ trộn lẫn....

Giờ lòng nó trống trãi, suy nghĩ 1 cái gì đó không rõ ràng. Nó cảm thấy cuộc sống này không thực, cái gì đó hư ảo. Những ngày ở quê thế này. nó thấy thời gian chậm lại, nó nhìn được cái trống trãi của cuộc sống, thế giới riêng trong suy nghĩ của nó.

Ngày mai, nó lên sài gòn, trở lại cuộc sống xô bồn, chớp nhoáng, cảm giác này sẽ mất đi, thời gian lại trôi.....

Thứ Năm, 13 tháng 5, 2010

Sao thế này

hôm nay sao vậy nè :(
Rời cty là ng cứ lơ đểnh.
Đi nghe tiếng còi xe là giật thót ng,
nhà thì cúp nước,
tự dưng tắt quạt lại thọt tay vô cánh quạt :(
Sao vậy con rùa con.

Ngày mai tốt đẹp nhé.
Hix, cái móng tay :( đau quá hà......................
Muốn hét lên quá đi .........................................
.............................................................................

Thứ Sáu, 2 tháng 4, 2010

Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2010

8/3


Vậy là một lần nữa, ngày 8/3 lại sắp đến.
Còn nhớ 8/3 năm trước, tôi còn là một sinh viên. Sau ngày học ở trường, tôi về phòng và chạy ra sau dãy nhà trọ, nơi có vài cây gì đó to to, có 1 con rạch nhỏ nước lúc nào cũng gần như cạn.
Lấy con dế samsung nhỏ xíu mà anh hàng xóm mua giùm lúc lên Sài Gòn được 2 năm, tôi hồi hợp nhấn từng phím để tìm trong danh bạ số điện thoại nhà. Tay nhấn call mà lòng rộn rã 1 cảm giác khó tả, nó gần như nghẹt thở.
"Alo", đầu bên kia tiếng má âm ấm, trầm trầm trả lời máy.
Tim tôi đập loạn xạ. "Con nè má" - tôi trả lời nhỏ rí.
Thu hết can đảm, tôi hỏi má "má biết hôm nay là ngày gì không?"
Trong lòng thầm nghĩ má sẽ nói có là ngày gì đâu. Nhưng không, tôi chợt sửng sốt và ứa nghẹn ngang cổ như bị vật gì cản hết luồng khí quảng từ phổi lên mũi khi nghe má nói "Ngày quốc tế phụ nữ chứ gì". Thì ra má tôi vẫn luôn nhớ đến ngày này nhưng sao những năm tháng ở nhà, ngày 8/3 trôi qua mà tôi có thấy má nói gì đến nó đâu. Tôi cố ngăn mọi cảm xúc trộn lẫn hiện tại, chúc má và các chị luôn vui vẻ. Chỉ 1 câu đơn giản mà sao tôi cảm giác như ai đó nếu lấy lưỡi tôi lại không cho tôi thốt thành lời. Cuối cùng, tôi cũng thốt được chữ cuối cùng để câu chúc trọn vẹn.
Tôi tự nhủ, má đang cảm thấy thế nào nhỉ? Phải chăng má đã chờ đợi câu chúc của các con mười mấy năm qua? Những năm trước chắc má cũng buồn lắm vào ngày này? Các câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi cho đến khi cuộc trò chuyện kết thúc. Lòng tôi ở 1 trạng thái kỳ lạ đến khó tả. Tôi không biết đó có phải là cảm giác của hạnh phúc không? Chợt tôi mỉm cười và mắt tôi cay cay, tôi tựa vào tường, nhìn lên bầu trời bắt đầu chập tối. Những đợt gió nhẹ nhàng lướt qua, chúng nhẹ như lòng tôi lúc này.
Năm nay, tôi gọi về sớm hơn. Thay cho lời chúc là lời hỏi thăm, giờ tôi đã là 1 công dân, 1 người lao động. Cuộc sống tôi đổi khác hơn so với thời sinh viên. Các cuộc gọi về nhà thường xuyên hơn và tôi thấy hạnh phúc nhiều hơn vì không còn cái cảm giác cách xa người thân nữa. Năm nay, má vẫn không tổ chức gì, cũng là 1 ngày như mọi ngày.
Ước mơ của tôi có lẽ là xa vời. Tôi và các anh chị cứ mãi chạy theo nhịp thời gian và công việc. Chưa 1 lần chúng tôi mua hoa tặng má. Tôi cứ mãi ấp ủ ước mơ, một ngày 8/3 tôi mua hoa cắm trong nhà, đi nấu bữa cơm ngon và mua cái bánh kem, cả nhà cùng ăn rồi cười nói rôm rã căn phòng khách, anh chị ngồi chật bàn, cháu đùa nghịch chạy lanh quanh.
Mỗi lần 8/3 đi qua là 1 lần tôi mất đi 1 cơ hội tặng hoa cho má. Tình cảm có nhiều cách biểu hiện nhưng tôi vẫn thích biểu hiện nó bằng hành động.
Có lẽ có nhiều người con thương mẹ họ lắm chứ, yêu mẹ lắm chứ nhưng vẫn để 8/3 trôi qua lặng lẽ. Hoặc suy nghĩ xớ rớ rồi cũng để ngày 8/3 trôi qua. Người xưa nói "Sai 1 li đi 1 dặm", riêng ngày 8/3 có đến 24h để suy nghĩ và bày tỏ. Sao chúng ta cứ mãi nghĩ suy những gì hoa mỹ, đặc biệt hay phải tạo xúc động để rồi lại phải đợi chờ 1 năm nữa, để lại suy nghĩ và lại để 24h trôi qua. Niềm vui của phụ nữ rất giản dị và với mẹ thì niềm vui còn giản dị hơn nữa. Chỉ cần 1 câu chút mà đứa con đã trường thành cứ ậm ừ nắn từng chữ như thời đi nhà trẻ cũng làm mẹ vui và nhớ mãi.
Gọi điện, viết thư, tặng bài hát, tặng hoa hay ôm lấy mẹ và nói "chúc mẹ luôn vui". Có trăm ngàn cách bày tỏ để người phụ nữ đã sinh ra mình thấy lòng ấm lại.
Mong rằng 8/3 năm nay không ai phải đợi chờ đến 8/3 năm sau để cho mình 1 cơ hội nữa nhé!








Thứ Năm, 4 tháng 3, 2010

Anh và Pé

Vẫn chưa quen gọi. Một, hai hay ba nhỉ? Ba ư? không nhiều đến vậy đâu. Ừ thì đã hai lần gọi như thế.

Pé, không cần đếm. Chỉ một lần duy nhất nó tự xưng như thế.
Em, chưa một lần thì thầm.

Anh, pé và em. Sao mà khó thế!

Vẫn chưa quen, ừ thì vẫn chưa quen gọi người đã vì nó tình nguyện cưỡi xe giữa trưa nắng đón nó tan sở. Người đã vì nó nhịn đói chờ nó đến xế chiều rồi lủi thủi về một mình, để rồi chỉ 1 tin nhắn của nó, người ta đã quay lại lần nữa, mồ hôi ước cả áo, miệng thì nhe răng ra cười mặc cho cái mặt nó như mếu vì xót xa.

Người đã vì nó chờ đợi ở bến xe chỉ để đưa nó cái hộp bánh lovebread. Người chờ nó ở trạm bus này rồi trạm bus khác đến khi nó lên bus đi về.

Người chờ nó những buổi về trễ, chịu làm đủ trò dở hơi chỉ để nó hết bí xị cái mặt. Người chở nó đi ăn hơn là tặng hoa cho nó, chỉ vì muốn nó mập hơn, khỏe hơn. Người chạy đi mua tùm lum kẹp tóc giữa trưa mùng 3 tết chỉ vì nó cần 1 cái ...cột tóc. Người cùng nó đi nhà sách giữa trưa nắng, bụng đói meo để tìm mua 2 con mèo ...thương tật. Người đi karaoke lúc nắng cháy da chỉ vì nó thích.

Người đã nhịn bữa trưa chạy hàng giờ xe máy chỉ mong sao nó được ăn cái pizza còn nóng.
Sao khó thế người, anh, em và pé. Câu chuyện của 3 người mà cũng chỉ là 2.
Cám ơn người, cám ơn anh!

Thứ Ba, 9 tháng 2, 2010

Những ngày giáp tết


2010, con số tròn trĩnh, đây cũng là năm đầu tiên mình về quê ăn tết trễ.

Hôm nay, công việc đã xong, sếp đóng dự án chuẩn bị đón tết. Mình lăm le cái đơn xin nghỉ vài hôm trước tết, bụng định đầu giờ chiều sẽ đưa cho sếp. Ai dè, trước buổi cơm trưa, sếp gọi lại giao cho việc mới. Mình đáng dẹp luôn cái mơ ước đã ấp ủ mấy ngày nay.

Thật ra, nghỉ sớm hay muộn cũng không quan trọng với mình. Nghỉ sớm thì đi làm sớm, nghỉ trễ thì xin nghỉ bù sau tết. Đâu lại vào đấy! Nhưng những ngày giáp tết như thế này, thành phố rất phức tạp. Đặc biệt là các khu mang nhiều tai tiếng như: Thủ Đức, Quận 9,... Hôm nay chỉ mới 26 âm lịch, hầu như các phòng trọ đều được cửa chốt then cài. Khu nhà trọ cứ tối tối, vắng vẻ. Mỗi tối đi làm về, đi được mươi bước mình lại ngía sau lưng rồi ngía chung quanh xem xét tình hình. Bước được chân vào phòng thì lại cửa chốt then cài rồi mọi chuyện tính sau.

Con đường từ trường về khu nhà trọ, dù nó ngay trên quốc lộ, xe cộ dập dìu nhưng những ngày thế này, khách đi đường cũng không cảm thấy gì là an toàn. Xe container, xe khách, xe ôm nối đuôi nhau đậu dọc bên lề đường. Khách đi đường chỉ còn cách đi bên trong hoặc lấn ra bên ngoài quốc lộ. Bên trong thì tối, bên ngoài thì xe chạy san sát nhau. Đang đi, bất kỳ lúc nào cũng có thể được vài câu hỏi thăm bâng quơ từ những con người lạ hoắc "Đi làm về hả em?", "Đi học về trễ vậy em?",...minh chứng hùng hồn là chiều nay, mình bị hỏi đến phát khùng rồi đâm ra sợ.


Những ngày này lại lạnh đến khó chịu. Công ty bật máy lạnh rồi lên buýt cũng máy lạnh. Đôi bàn chân được bao bọc bằng lớp vớ thể thao dày cộm vẫn không đủ ấm. Đôi bàn tay chỉ biết ôm chặt lấy thân người mong sao tìm được chút hơi ấm.

26, chỉ còn 3 ngày nữa là được về nhà. Nhưng sao mình thấy lâu quá. Ban ngày trôi qua nhanh, làm không kịp việc. Ban đêm thì sao chậm vậy. Ưhm có lẽ vì đó là những ngày giáp tết

Thứ Hai, 1 tháng 2, 2010

chán tập 2

nhiều khi, tôi tự hỏi chính bản thân mình "Phải chăng đó là khó tính và ích kỷ?" Suy đi xét lại, tôi chưa thấy j gọi là quá đáng.

Hai từ "cuộc sống" thật rắc rối và phức tạp. Có những ng yêu nhau đó rồi bỗng bặt vô âm tính đó. 1 ng trốn ở 1 góc trời nào đó và 1 ng kiếm tìm. Mỏi mệt, chán nản ng kia dừng lại, thì ng kia lại quay đầu lại, tiếp tục trò chơi "tìm kiếm". Những câu nói "khó nghe", những câu "thề" độc để rồi bản thân tự hối tiếc với những j đã làm, đã nói. Tự mình trêu mình!

Anh ngữ, pháp ngữ rồi nhật ngữ rồi không hiểu tiếng việt. hay thật

Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2010

chán


Chán, lâu rồi hok thấy chán như hôm nay.
Sau 2 ngày 1 đêm về ăn mừng ngày lễ Vu Quy nhỏ bạn thời phổ thông. Mình không thấy dc j đặc biệt ở đám cưới. Trở về nhà, thấy vui hơn. Gia đình mình đó, những con ng yêu thương mình thật lòng, cho nhiều hơn nhận.

Trở lại thành phố náo nhiệt, lại gặp tình huống làm mình chán. Hay do mình quá khắt khe trong đòi hỏi cách đối nhân xử thế. Chợt trong phút chốc ấy, mình thấy gương mặt má-hiền hòa và rộng lượng. Ước j mình được như má nhỉ.

Lúc nào má cũng lo cho mình hơn là đòi hỏi mình phải thế này thế nọ. Những ng anh ng chị nuôi nấng mình qua bao tháng năm dù trên vai còn gánh nặng các con. Chợt mình lấy lại được niềm vui.

Những ng bạn mình cứ tưởng là không thể nào thay đổi tình cảm dành cho nhau thì lại đổi thay theo thời gian và dòng cuộc sống. Tiền, tài, sự nghiệp và tình yêu. Phải chăng những thứ đó làm cho ng ta thay đổi, không thể thẳng thắng và chân thật như xưa.

Thất vọng.

Suy đi xét lại chỉ còn lại 3 ng bạn mà mình cho là chưa thay đổi. Lo sợ, rồi cũng 1 ngày tất cả cũng sẽ đổi thay. Ừ, cả 3 chưa có sự nghiệp, chưa có tình yêu nên chưa bị bọn chúng quấy rầy. Đành vậy, được chân thành lúc nào hay lúc đó.

Thanks and Regards,

Tạm biệt

Thứ Ba, 12 tháng 1, 2010

^_^ ^_^


"
Hãy mỉm cười với bao chuyện đời
Hãy thật lòng nói xin cảm ơn
Hãy rộng lượng thứ tha lỗi lầm
Hãy cho niềm yêu thương

Sẽ có lúc sóng gió phía trước
Hãy bước qua dù không dễ dàng
Trong cuộc đời còn những giấc mơ đẹp tươi
Hãy nói tôi yêu mọi người
"