Không nồng nhiệt như "yêu", không dịu dàng như "nhớ", "thương" mang cho mình một nét riêng để người thương và người được thương cứ tròng trành giữa những luồng cảm xúc. Không quá mãnh liệt nhưng đủ để các dây thần kinh nhận biết con tim đang cảm xúc. Nếu "yêu" như muốn thiêu đốt mọi thứ cùng ngọn lửa mà ng ta gọi là "ngọn lửa tình yêu" thì "thương" lại mang đến cái ấm áp nhiều hơn. Sâu lắng sau tiếng "thương" ngoài cái tình còn có cái nghĩa. Chính cái nghĩa mang đến sự tin tưởng và cảm giác chở che. Âm thầm và lắng đọng, "thương" mang đến những cung bậc cảm xúc phức tạp nhưng không cháy bỏng, không dữ dội. Âm thanh mà "thương" phát ra mang nét trầm, là một thanh ngang nhưng kéo dài, không quá nặng về âm tiết nên "thương" mang trên mình sự du dương, trầm bỗng giữa âm cao và âm thấp. Có lẽ vì thế "thương" luôn là cảm xúc dễ đi vào lòng người nhưng lại khó nhạt phai. Vừa ý nhị lại lột tả được tình cảm của các đối tượng dành cho nhau. Cách thể niệm tâm tình không quá xổ sàng của người con trai, cách chấp nhận đầy e thẹn của người con gái. Tất cả được "thương" thể hiện một cách vừa đủ.
"Thương nhau chín đợi mười chờ,
Gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét