Năm nhất sinh viên, tôi còn trú ngụ ở kí túc xá như bao bạn bè khác. Ở cùng phòng có 1 chị lớp trên. Với cái kinh nghiệm tích lũy để được gọi là chị , chị tìm được một công việc làm tại nhà. Kết hạt cườm lên áo là việc mà sinh viên chúng tôi thích nhất dù tiền thù lao chẳng có bao nhiêu.
Cũng dễ hiểu thôi, sinh viên với cái xe đạp, lại vùng xa trung tâm thành phố, một công việc phù hợp thời gian lên lớp và ổn định đâu phải là chuyện dễ. Các quán đa số thuê thêm người chạy bàn, mà lương thì cao lắm cũng chỉ 300,000 một tháng. Hồi đó, mỗi cái áo kết xong hạt cườm mà không bị chê thì được tính là 800 đồng. Chăm chỉ ngồi 1 buổi thì cũng được khoảng 5 cái. Hôm nào chủ khó tính, chị em đành tháo ra làm lại. Ngặc nổi không phải lúc nào cũng có hàng để làm thêm như thế, lâu lâu mới được vài chục cái, mấy chị em lại chia nhau làm. Tôi cũng không nhớ rõ mình đã làm mấy cái áo hay mấy ngày. Chỉ nhớ lúc giao hàng cho người ta, chị đưa tôi 20,000 rồi bảo "thôi, chị em mình tìm việc khác ổn định hơn mà làm". Cầm 20,000 trên tay, tôi mới biết thế nào là tiền của mình. Tôi nhớ mình kết được nhiều hạt lắm, nhớ tôi đã từng bỏ giấc ngủ trưa, mày mò ngồi mỏi cả lưng. Tất cả chỉ đáng giá 20,000. Tôi tự làm phép nhân chia cộng trừ, để nhận ra những gì gia đình gửi đến cho tôi, những con số hàng triệu thì thời gian và công sức gia đình bỏ ra là bao nhiêu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét