Từ lúc sinh ra, ba mẹ đã dạy ta sống tiết kiệm. Tiết kiệm tiền để dùng khi cần, tiết kiệm điện để người khác cũng có điện mà dùng, tiết kiệm nước để lượng nước bẩn thải ra ít hơn, môi trường bớt ô nhiểm hơn. Nhưng có ba mẹ nào dạy con phải tiết kiệm yêu thương đâu, ấy vậy mà khi ta càng lớn khôn ta càng làm ngược lại những gì ba mẹ đã dạy.
Ta cứ nhìn giá nước, giá điện rồi thì “ôi, tháng này dùng nhiều vậy mà cũng chả có nhiêu tiền” rồi tat ha hồ cứ thế mà dùng điện nước vô tư. Ta chỉ còn nhớ tiết kiệm tiền mà quên đi những thứ khác cũng cần tiết kiệm. Đáng trách hơn, ta lại tự chế thêm 1 thứ tiết kiệm – Tiết kiệm yêu thương.
Ta tiết kiệm những lời nói nhẹ nhàng với gia đình, tiết kiệm lời thăm hỏi ông mà cha mẹ, bà con xóm giềng. Tiết kiệm 1 buổi café với bạn bè vì tốn kém.
Tiết kiệm, chỉ 2 từ mà thật khó khăn để làm được, vừa phải, tất cả yêu cầu ở sự vừa phải.
“Đong sao cho khéo, kéo sao cho vừa”
Mức tương đối là sự ao ước và chấp nhận được, cuộc sống này chỉ cần có thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét