Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

Lúc nó buồn

Là lúc nó cần một ai đó ngồi kế bên, cho nó tựa lấy như 1 đứa trẻ tập đi cần 1 điểm tựa. Giữ chắc lấy tay nó và hào phóng cho nó 1 cái ôm. Nó ghét phải khóc 1 mình ở 1 góc nào đó, vì sau mỗi lần như vậy, nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn và lạnh lùng hơn.

Ai đó từng nói người bạn đời không phải là người ta rất yêu mà là người sẵn sàng ở bên ta khi ta cần một bờ vai. Hơn 12 năm xa nhà, 12 năm nó kiên cường chống chọi với cô đơn, khó khăn và nước mắt. Có lẽ đó là lí do nó dễ chuyện trò nhưng rất khó mở lòng. Nó đã tự tập cho mình cách suy nghĩ trước khi thốt ra điều gì đó. Cách nhờ bản thân trước khi nhờ sự giúp đỡ của người khác. Bè thì nhiều mà bạn thì ít. Nó sẵn sàng nghe và chia sẽ cảm xúc với bất kì ai nhưng ngược lại, nó thu mình vào 1 góc nhỏ của tâm hồn.

Giờ nó cũng một mình chống lại cô đơn, thương nhớ. Nó nuôi 1 niềm tin rằng đây chỉ là tạm thời. Nó có niềm tin ở quảng đời phía trước, có người hiểu nó, cho nó 1 bờ vai khi nó cần, chịu hỏi xem nó ra sao khi nó buồn.

Không lâu đâu, nó cần thêm sức mạnh để vượt qua thời gian trước mắt, hơn 1 năm nữa thôi mà. Không lâu đâu.

Cuộc đời nó không nhiều may mắn, không sinh ra trong giàu có nhưng bù lại, nó có đầy ắp tình thương của ba má và anh chị em. Nó có đủ nghị lực sống và đủ tỉnh táo để thấy mình sống có ích. Hãy có niềm tin nhé.

Khi bực tức

Nó muốn nói thẳng với người làm nó bực, nói rằng họ thủ đoạn quá, mưu mô quá, và vì sao họ phải làm như vậy.

Mà nó lại không được phép nói vì họ có mưu mô hay thủ đoạn không là do nó thấy rồi nó nghĩ. Nó lấy quyền gì mà nói người ta chứ. Nó còn phải giữ mặt mũi cho người nó thương.

Ấm ức lắm, đau đầu lên 1 ít, tức muốn bật khóc mà nghẹn lại cổ họng. Nó đâu dễ khóc như vậy, nhất là vì loại người đó.

Bực mình hết sức blog ơi.