Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009
Giáng Sinh
Hôm nay mới là những ngày đầu của tháng 12, ấy vậy mà cái lạnh của mùa đông đã bao trùm từ những ngày giữa tháng 11.
Mùa này, quê tôi thủy triều đang dâng lên dần dần cho đến khi qua mùa xuân mực nước mới bắt đầu trở lại bình thường. Nước sông cứ mấp mé con sẻo nhỏ, tràn qua cánh đồng, bờ ao rồi con đê, nước luồng qua các gốc mía, gốc dừa. Đâu đâu cũng là nước. Thời tiết lạnh thế này mà nước sông ấm đến lạ. Có lẽ do sông mang nhiều phù sa và cả hơi ấm những giọt mồ hôi của ng dân sống cùng sông nước. Trên mặt nước lúc nào cũng gợn sóng vì gió từ phía sông cứ thổi, gió lướt qua mặt sông, ao hồ rồi bay lên quấn quanh những ngọn cây. Gió leo vào nhà dạo lanh quanh chẳng muốn ra, gió làm cho ng ta phải rùng ng mỗi khi gió đùa giỡn chạy quanh.
Những con gió thành phố cũng ham chơi không kém. Chúng đùa giỡn khắp đường phố, leo vào xe buýt, nhà cao tầng và cả những văn phòng. Mỗi sáng trong cái mờ mờ hơi sương, gió không thể cựa quậy thì hơi nước từ không khí lạnh trổ tài. Chúng theo không khí tiếp cận con người, thú và cây cỏ. Sau một đêm đông, cây lá ướt đẫm sương, người người phải mặc áo ấm và mang vớ ra đường.
Mùa giáng sinh trước, chúng tôi còn là những ng bạn nhí nhảnh, đáng iu. Mùa giáng sinh này, nhỏ bạn tôi đã khác, chuẩn bị cho mái nhà nhỏ ấm áp của nó. Và tôi giờ đây cũng đã khác. Ông già noel năm trước jo đã được 1 tuổi. Thời gian 1 năm cũng sắp hết. Có lẽ chúng tôi biết thật khó để thực hiện theo những gì đã dự kiến ban đầu. Thế đó, 'plan' cũng chỉ là 'plan'.
Tôi cũng đã đi làm, đúng với cái nghĩa của cụm từ 'đi làm'. Mãi đến giờ, tôi mới thấu hiểu câu nói của má "đồng tiền làm ra thật khó khăn". Má đã dạy tôi nằm lòng từ khi còn đi học trường làng nhưng mãi đến jo tôi mới thật sự hiểu ý nghĩa của nó. Dù rằng tôi cũng đã kiếm được tiền từ nhiều việc làm khác trước đó. Mùa đông thế này, tôi càng thấy nhớ cha má nhiều hơn. Đôi chân má bị nứt nẻ, cái lạnh này chắc làm má khó ngủ lắm. Cơn đau cũ ở lưng cha vẫn quậy phá mỗi đêm lạnh. Đó là kết quả những ngày làm cực lực vất vả thời trai trẻ, vì gia đình, vì các con. Trong mỗi giấc mơ, hình ảnh gia đình ngày xưa luôn hiển hiện. Những ngày sang đông, nồi cháo tép và những tiếng cười, tiếng hít hà vì lạnh và vì nóng.
29 tết, chưa bao jo tôi về nhà sau 27 tết. Tôi đã cảm nhận được bản thân ngày càng dần xa dần xa gia đình. Chỉ hơn 100 cây số mà sao như 2 khoảng trời riêng biệt. Xa quá
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét