Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một như đường mía lau.
Công cha như núi thái sơn.
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Ai về tôi gửi buồng cau
Buồng trước kính mẹ buồng sau kính thầy.
Vẳng nghe chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ chín chiều ruột đau.
Mẹ cha là biển là trời,
Nói sao hay vậy, đâu dám cãi lời mẹ cha.
Nữa đêm ra đứng giữa trời,
Cầm tờ giấy bạch, chờ lời mẹ răn.
Con có cha như nhà có nóc,
Con không cha như nòng nọc đứt đuôi
Còn cha gót đỏ như son.
Đến khi cha mất, gót con lắm bùn.
Đẻ con chẳng dạy, chẳng răn,
Thà rằng nuôi lợn, cho ăn lấy lòng.
Cây xanh thời lá cũng xanh
Cha Me hiền lành để phúc cho con.
Tu đâu cho bằng tu nhà
Thờ cha kính mẹ ấy là chân tu.
Trách ai đặng cá quyên cơm
Đặng chim bẻ ná quên ơn sinh thành.
Như xôi nếp một như đường mía lau.
Công cha như núi thái sơn.
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Ai về tôi gửi buồng cau
Buồng trước kính mẹ buồng sau kính thầy.
Vẳng nghe chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ chín chiều ruột đau.
Mẹ cha là biển là trời,
Nói sao hay vậy, đâu dám cãi lời mẹ cha.
Nữa đêm ra đứng giữa trời,
Cầm tờ giấy bạch, chờ lời mẹ răn.
Con có cha như nhà có nóc,
Con không cha như nòng nọc đứt đuôi
Còn cha gót đỏ như son.
Đến khi cha mất, gót con lắm bùn.
Đẻ con chẳng dạy, chẳng răn,
Thà rằng nuôi lợn, cho ăn lấy lòng.
Cây xanh thời lá cũng xanh
Cha Me hiền lành để phúc cho con.
Tu đâu cho bằng tu nhà
Thờ cha kính mẹ ấy là chân tu.
Trách ai đặng cá quyên cơm
Đặng chim bẻ ná quên ơn sinh thành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét