Có lẽ qua bài blog này, tôi lại bị bạn tôi mắng là ngốc. Mặc kệ, có thể tôi ngốc thiệt nhưng bản tính nó vậy rồi.
Đang lửng thửng trở về khu phòng trọ, vẫn còn né tới né lui mấy cái vũng nước trên quốc lộ, chợt 1 chiếc xe máy dừng lại và 1 người đàn ông đứng tuổi chặn tôi lại. Vẻ ngoài của chú vẫn trẻ hơn cha tôi nhưng cũng đã ngoài 50. Chú trông hiền và thật thà với gương mặt phúc hậu và giọng nói miền bắc âm ấm. Câu đầu tiên tôi nghe dc là "Xin lỗi". Chưa hết bất ngờ thì chú lại tiếp "Chú thật sự xin lỗi cháu". Ai? Sao lại xin lỗi? 2 câu hỏi làm tôi đứng chựng lại và im lặng nhìn chú. Sau 1 lúc nghe chú nói và quan sát thì tôi tin chú. Xăng ở xe đã gần sát vạch đỏ, trên xe lỉnh kỉnh vài thứ đồ đạt như 1 người vừa đi xa về. Ví chú đã bị lấy cắp và chú cần về Bình Chánh. Vậy là tui gửi chú 20K và chúc chú bình an. Dù trong lòng cũng suy nghĩ "phải chăng mình bị lừa". Nhưng rồi tôi phì cười vì ý nghĩ đó, giờ thấy vui vui, "Chúc chú về nhà vui vẻ".
Hì chú còn xin số phone để về nhà chú nạp card cho mình, chú nì hay thật. Cũng muốn cho chú để xem như có thêm 1 ng quen nơi thành phố, nhưng rồi lại thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét