Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Ngày đầu tiên

Sáng 5h45 điện thoại reo inh ỏi bài "babanana ná...." - bụp.

Lần thức giấc thứ 2 là 6h28. Còn 2 phút ráng nướng thêm.

6h31 trễ 1 phút, bò dần dần để dựng cả người dậy.

Bậc bếp nấu ca nước ấm, đi toilet, quay ra nước sôi.

Trụng 2 vắt bún khô, còn xíu nước đổ vào ca. Pha thêm nước lạnh.

Tạt nước lên mặt, lạnh ngắt, không ấm gì hết :-( thì ra pha nước lạnh hơi nhiều.

Tỉnh táo, gội luôn cái tóc. Trở ra xào lại bún khô. Vừa ăn vừa hong tóc. Đã 7h.

Mở máy tính xem có tín hiệu gì từ đất nước bên kia không, facebook không, yahoo không, skype cũng không.

Bùn thiu, thay đồ, dắt xe ra và đi làm.

Online Lync cũng không thấy tăm hơi. Mail cty cũng không. Hơi lo 1 chút rồi đó.

Mãi 9h thấy số lạ, thì ra giờ bên kia mới tới nơi. Vậy là an toàn rồi nhé. Mừng rơn.

Chiều lại OT, 7h30 lết về. Đêm SG sao buồn nhanh thế, nhẹ nhàng, vắng vẻ và dịu êm. Thiếu hơi ấm của cái vòng tay thật chặt, thật gần.

Về tắm và ngủ nghỉ trong căn phòng nhỏ.

Mãi 9h đêm bên kia mới online, ngày đầu cả 2 đều vất vả.

Hôm nay ráng mở lại UFT ra đọc lại để lấy trớn, học hành. Cuối tháng 6 thôi, không nhiều thời gian đâu.

Ngày đầu - buồn - nhớ (nhẹ nhàng thôi)


Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

Ngày 22 tháng 3 năm 2014, một ngày bình thường và đặc biệt

Mô tô bự đã về, hết hẳn 1 tuần.

Cái cuối tuần đầu tiên sau 3 tháng dài không gặp mô tô bự, sao mà yêu quá.

Bữa cơm trưa không gì đặc biệt, cũng là khổ qua mô tô bự xào, là thịt kho mắm ruốt của và canh mát gồm nấm rơm + thịt viên + bông hẹ do mô tô pé làm. Là dĩa mận cùng muối tây ninh. Là em nhớ anh mô tô bự à.

Là mô tô pé mong chờ cái giấc ngủ trưa, được nằm kế bên, nghe tiếng sấm phát ra từ mô tô bự, không biết mô tô bự ngủ say không mà tiếng sấm to lắm. Là nhìn mô tô bự ở 1 góc độ nghiêng, ở 1 khoảng cách rất gần, gần đến mức mô tô pé muốn ịn mỏ lên cái mẹc ấy. Đến mức mô tô pé có thể vọc cái mũi to, phá cái má nhiều thịt, chọc luôn cái chân mày rậm và nhổ cả bọn râu sót lại ở cằm. Là phá phách cái nọng ở cằm và nhìn thật sâu vào gương mặt ấy. Sợ lắm, sẽ là 9 tháng xa xôi, nhớ lắm, chỉ có thể dòm cái hình cũ cũ, chỉ có thể nhìn nhau qua internet. Làm sao có thể gần như lúc ấy, có thể chạm vào gương mặt ấy.

Không có gì cuốn hút, nghiêng 1 chút, không có gì quyến rũ nhưng mô tô pé sẽ nhớ lắm.

Bàn tay to như tay gấu choàng lấy cái lưng ngắn ngủn và tay còn lại ôm lấy cái vai ngang lì lượm đầy xương của mô tô pé. Úp mặt vào gối, mô tô pé ước mình chìm sâu vào giấc ngủ, trong tay mô tô ú, pé tìm 1 giấc mơ của bình an và hạnh phúc.

Cái nhẫn này, trên tay mô tô pé đây, 2 trái tim lồng vào nhau, cái nhỏ xíu màu trắng bạc là mô tô pé, cái to đùng ôm trọn quả tim bé nhỏ kia là mô tô ú. Món quà onsite, quà 8-3, quà 14-2, quà sinh nhật, quà tự dưng mà có, quà không vì lí do gì. Quà mô tô ú tặng cho mô tô pé. Quà mô tô ú đeo cho mô tô pé, mô tô pé sẽ giữ nó ở tay, không thèm tháo ra đâu, tắm cũng không, đi ị cũng không hehehe.

Nhẫn ơi, cùng mô tô pé chờ mô tô ú về sau 9 tháng nhé.

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

Sinh và Dạy

Sinh ra một con người - đau đớn, nặng nhọc rồi cũng sẽ qua. Cơn đau tột cùng mà người ta nói là banh da sẽ thịt rồi cũng qua.

Dạy một con người trở thành hiểu biết quả không dễ. Mình muốn tránh nói rằng rất khó.
Vốn dĩ dạy bằng lý thuyết là nói suông, dạy bằng thực tiễn là trãi nghiệm. Mà trãi nghiệm thì phải trả giá.
Mình muốn dạy cháu cách tiết kiệm trong chi tiêu nhưng sao mà khó quá.
Hôm nay, tiền phòng chỉ còn đâu đó 100 ngàn. Chỉ mới hết ngày thứ 3. Mà thứ 7 mới là lịch góp tiền phòng mới. Mỗi ngày 50 ngàn đi chợ, chỉ để mua rau - cá - thịt. Mình nghĩ là đủ cho 2 phần ăn trưa + 3 phần ăn tối rồi. Cháu mình cũng nghĩ vậy. Vậy 1 tuần chỉ cần 350 ngàn cho 7 ngày. Và mình đã góp 300 ngàn, bé chung phòng cũng đã góp 100 ngàn bao gồm mua 50 ngàn gia vị.
Vậy mà, giờ chỉ còn xém xém 100 ngàn.
Mình không nói cháu tiêu xài hoang phí mà là cháu thích nấu đồ ăn đi cho.
Hôm nay là chuối hấp.
Hôm trước là chè đậu xanh.
Trước nữa cũng là chè.
Rồi những bữa nấu cơm, rủ bạn bè qua ăn.
Rầu ơi là rầu, gạo mua từng kí mà.
Đã nấu là phải nấu nhiều, đem cho phòng này là phải cho phòng kia.
Mình đâu có cấm, nhưng vài tháng nấu 1 lần cũng được.
Cơm áo gạo tiền, ốc lo thân ốc chớ có ai lo cho ốc đâu.
Ở cái chốn thành thị, xa nhà, cao lắm là mượn được tiền bạn bè, chớ có ai cho mình tiền sinh sống đâu. Không biết cháu có hiểu không. Còn vài tháng ko đáng gì mình nuôi nổi, nhưng cứ vầy, sau này sống 1 mình sao được.

Bao giờ mới lớn.
Tuần này, quyết tâm ko chi thêm tiền. Phải có đói mới nhận ra.