Có thời gian khác chiến tuyến, có thời điểm cùng chụm đầu.
Chúng tôi đã từng là đồng đội của nhau. Dự án DMSLite 2011 kết thúc với giải
thưởng niềm tin FBI. Chúng tôi không còn thời gian làm đồng đội của nhau. Lúc
này đây, kí ức ào về.
Một nhân viên FPTSS chính hiệu, đang là vai trò của người nhận
kiểm kê sản phẩm, tôi trở thành kẻ nằm vùng chỉ sau 1 cái quyệt định. Chị test
lead quay về vị trí QA, tôi được cử thay thế. Quá nhanh!
Nhanh đến mức tôi ngồi thừ trước màn hình máy tính, khi nó được
vận chuyển lên nơi mà tôi gọi là chiến trường. Mang tâm trạng của kẻ nằm vùng,
tôi đề phòng và lo sợ “địch thủ” xung quanh. Mà mãi sau này tôi mới nhận ra, họ
là đồng đội.
Tuần đầu tiên trôi qua căng thẳng, nặng nề và dài đằng đẵng.
Quan sát xung quanh, tôi thấy ai cũng có việc của mình, chỉ có tôi là chưa biết
phải làm gì. Vậy mà ngày nào cũng hơn 7h tối, tôi mới rời khỏi bàn làm việc. Tôi
không nhớ lúc đó có bộ phim nào mới không nữa.
Được cho 2 nhân viên cùng 3 em sinh viên dưới trướng, tôi tự
hỏi lòng sẽ làm gì với họ. PM ngồi sau lưng, các cuộc họp cứ diễn ra đều đặng
như tới giờ phải ăn cơm. Ngoài luồng là những lần gặp gỡ giữa FBI và FPTSS, những
trận tranh cãi sôi nước với BA . Và rồi tôi thấy mệt!
Chính lúc ấy, họ đã bên tôi. Những “kẻ địch” tốt bụng, một
PM nhiệt tình xem cho tôi từng testcase, một test lead cho tôi biết thế nào là
nhìn nhận rủi ro, người đã để tôi lại chiến tuyến này. Những anh em developer
đã thực hiện chiến lược “chó đàn” lao vào tìm bug. Những tester đã làm việc nhiệt
tình đến mức không cần tôi nhắc nhở. BA cũng trở thành tester tạm thời. Đồng đội
tôi đấy, chính họ đã vực tôi dậy và làm sống lại dự án. Chính họ đã cho tôi hiểu
quanh tôi luôn là đồng đội, dù là chiến tuyến nào đi chăng nữa.
Dự án khép lại, tôi phải về lại FPTSS giữa những chức năng
còn dỡ dang của dự án. Tôi tiếc rẽ chúng và hơn hết, tôi tiếc rẽ những “kẻ địch”
tốt bụng, những đồng đội dễ thương.