Thứ Hai, 14 tháng 9, 2009

Thơ Thẩn

Ừ, thì em nhớ anh

Ừ, thì em nhớ anh!
Dẫu anh bảo rằng: “Đừng nhớ,
Đời còn dài, còn nhiều trăn trở
Anh sợ vai gầy gánh nặng
Em ơi!…”

Ừ, thì em nhớ anh!
Vì đêm nay dưới bầu trời đầy sao
em đếm
1, 2, 3…chơi vơi trong hoài niệm
Ngôi sao nào đã lạc mất rồi anh?


Ừ, thì em nhớ anh!
Dẫu biết nỗi nhớ cũng chỉ là nỗi nhớ
Như ngôi sao xa lạc vào muôn thưở
Biết bao giờ anh nói yêu em?

Chúng ta đang qua tuổi hai mươi
Và nỗi nhớ chất đầy năm tháng
Nhưng thời gian chẳng làm dày dạn
Trái tim yêu của một con người


Ai đó nói rằng đời sẽ mất vui
Khi câu thề yêu nhau trọn vẹn
Còn em thì không, em muốn
Đời vui hơn khi ta đi hết đoạn đường.


Có một chiều

Có một chiều nước mắt hóa thành thơ,
Khi em một mình,
Công viên đầy gió…
Không phải mùa thu,
sao lá vàng ủ rũ!
Tao tác rơi…

Có một chiều anh không ghé chơi
Mây trời nhẹ trôi
Mà lòng em trĩu nặng
Nỗi nhớ tròng trành
Không tên…

Có một chiều vắng anh kề bên
Em mới biết em cần anh đến thế!…

Nhớ

Đêm dài quá… sao em không ngủ được!
Nỗi nhớ anh cứ day dứt trong lòng.
Chân nhẹ bước ra hàng hiên tĩnh lặng
Em, một mình, bóng tối vây quanh…

Trên cao kia ngàn sao đang lấp lánh
Và bầu trời nhung thẫm. Đẹp. Bình yên.
Biển lòng em đang cồn cào cuộn sóng
Nhấn tim em chìm tận đáy nhớ thương!

Gió vuốt ve, đêm huyền diệu dỗ dành
Lá không ngủ nên cây xào xạc mãi
Em nghe như bao chuyện tình nhắc lại
Để em nguôi nỗi nhớ trong lòng.

Sao em không là sao? Anh không là trời đêm?
Sao dẫu nhiều nhưng bầu trời vô tận
Bên nhau mãi không bao giờ hờn giận
Trời đời đời ấp ủ những vì sao!

Giờ này đây bao kẻ yêu nhau
Dắt tay nhau dưới trời đêm thơ mộng
Và bao người con tim đang thất vọng
Thổn thức nỗi cách xa. Da diết mong chờ!…

Có thật chăng những thiên tinh của đêm?
Hay có chăng thần tình yêu Cupid?
Nếu quả có em mượn thần đôi cánh
Bay đến bên anh trong chiều nhớ!

Đêm thì dài nhưng nỗi nhớ dài hơn…
Em không còn ngoài hàng hiên tĩnh lặng
Nỗi niềm yêu vẫn làm em khắc khoải.
Trong giấc mơ em nắm tay anh! Mưa về

P/S: Thơ của ng khác quả là khác :">

Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2009

Một chiều cuối tuần

Chiều nay, chiều thứ bảy, một chiều cuối tuần. Tôi cứ rảo bước rời khỏi công ty mặc cho hơn 20 công nhân chen lấn nhau đổ dồn ra cửa. Đưa mắt ngó quanh xem có thấy nhỏ bạn mới quen không và cũng để kiếm cớ đứng lại chờ công nhân về bớt.

Cái cổng khoảng 20 mét và hơn 20 ngàn công nhân viên cùng nhau đổ dồn về phía nó, trông không khác j lúc ng ta đổ đậu đen từ 1 cái nia xuống 1 cái máng dài. Vài phút tư lự cũng qua, đến lượt tôi hòa vào dòng ng còn khá ít ỏi, lơ đểnh ngắm trời ngắm mây rồi lại ngắm ng cho hết đoạn đường từ công ty ra xa lộ.

Cảnh tượng lúc này mới thật sự đáng để ngắm nhìn, ng và xe hòa vào nhau, tranh từng bước chân ngay chỗ quay đầu xe. Mặc cho đèn là xanh hay đỏ, công nhân cứ lao cả ng cả xe qua đường. Xe tải chỉ còn cách thay nhau xếp hàng dài ...ngó. Ngược chiều, xuôi chiều, băng ngang, rẽ phải, rẽ trái, đi bộ, .... nhìn mà choáng. Thành quả chỉ sau không đầy 5 phút đã.... kẹt xe. Xe tải xếp hàng mòn mỏi, mấy chiếc buýt và xe con len lõi lên trên rồi như các bác tài không đủ bình tĩnh nhận ra hàng hàng con ng đang đông ngẹt, cứ thế các bác quay đầu xe, tăng tốc và đủ các trò khác. Bỗng dưng mạng sống con ng trở nên rẻ rúng quá.


Về sớm 5 phút ng ta dc gì? Ấy vậy mà hằng hà ng vẫn thích cái 5 phút đó. Bác tài cứ đậu xe không chạy, công nhân cứ thế đổ lên, lúc đó tôi chợt nhận ra xe buýt thật tài giỏi với sức chứa kinh khủng của nó. Chắc hẳn đêm về nó không khỏi ê ẩm cả ng. Cái cảnh nhộn nhịp này chỉ diễn ra trong tích tắt, 10 hay 15 phút là nhiều. Cả cái cảnh xếp cá mòi trên xe cũng thế. Buýt đến trạm Nông Lâm hoặc Thảo Nguyên thì chỉ còn khoảng hơn 10 ng khách.

Cuộc sống thật bận rộn, không chỉ công nhân muốn về sớm mà cả buýt cũng vậy. Xe chưa kịp hé hết cửa, tôi đã bị đẩy xuống trạm. Tôi cũng không biết mình sẽ thế nào nếu phía sau có cái xe máy chạy tới không thì có ngày cũng lủi vô trụ điện mất.

Một chiều cuối tuần ngẩn ngơ.

Thứ Tư, 9 tháng 9, 2009

Lạnh


Chỉ mới tháng 7 âm lịch, còn lâu lắm mới đến tết. Ấy vậy mà thời tiết lúc này lạnh kinh khủng.

Ngồi trên ghế, không dám bỏ chân xuống gạch vì sợ cái lạnh từ lòng đất thì lại gặp mấy cơn gió vu vơ ở đâu cứ thay nhau quấn quanh làm bàn chân lạnh buốc. Những ngày mưa như thế này, ai lại ra đường mà mang vớ, thế mà mình lại phải làm cái chuyện đó. Mang tiếng đi làm sướng, ngồi văn phòng, ghế nệm to và êm, đèn sén trưng, máy lạnh luôn luôn mở, mà mình phải 'chống chọi' từng ngày. Cái áo khác không lúc nào rời khỏi người nhưng không ai lại thiết kế cái áo che cả 2 bàn tay. Tốc độ gõ máy chậm hẳn theo thời gian ngồi trong căn phòng 'ướp đá' đó. 25-26 lâu lâu lên dc 27-28 nhưng sao vẫn thấy lạnh. Có lẽ các dây thần kinh cũng thấy lạnh nên chúng rủ nhau ngồi cùng 1 nơi để sưởi ấm cho nhau. Nhưng hỡi ơi, chúng đâu biết ng 'cưu mang' chúng mệt đến mức nào. Tệ nhỉ.

Hay do bản thân mình máu lạnh nhỉ? Lúc chiều vô tình phát hiện mình lạnh hơn những ng khác. Cho nhỏ hàng xóm mượn con chuột lướt vài trang web, lúc nhận lại sao thấy âm ấm lòng bàn tay, nhỏ chụp lấy tay mình thì mình chợt nhận ra nó ấm dễ sợ. Hix biểu hiện của máu lạnh ngày càng nhiều.

Ng ta thường nói ng ú thì ít lạnh hơn do được lớp mỡ bao phủ. Vậy mà ng ta lại thấy lạnh, có lẽ ng ta hông có mỡ mà toàn là thịt he he. Giờ thì chợt nhận ra dc một điểm giống nhau dù nó hông tốt đẹp là mấy: Cả 2 đều sợ lạnh, khủng khiếp và khó ngủ.

Giờ rất buồn ngủ mà hok tài nào ngủ dc, bật điện cả đêm cho ấm vậy.

Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2009

điên cho đời nó khác

Dư thừa, cảm giác đáng ghét. Chiến đấu dí nó còn mệt hơn làm bất cứ cái j.
Cố tìm cái để làm, để học để quên nó, không ngờ nó mạnh đến vậy.
Có lẽ có chút sai lầm khi coi thường nó.

Ghét nhất là cái sự không rõ ràng, những cái ngoài tầm kiểm soát làm mình ghét hơn.
Hok lẽ la thiệt lớn cho hết bực :-w.
Minh hok phải là ng cứ để nước cuốn trôi, cứ vầy thể nào cũng điên.

Hey da, cố đi nhóc, điên 1 mình thôi nhé, bồng bột 1 mình thôi nhé.

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2009

Đường tròn


Một đường tròn có điểm đầu và điểm cuối trùng nhau. Cũng như một số loài sinh vật có chu kỳ sống xoay vòng: bướm => trứng => sâu => kén => bướm.

Một số loài có chu kỳ sống thật ngắn ngủi, một ngày, một tuần, một tháng.

Đúng một tháng ^_^. Điểm đầu lại trùng điểm cuối, nhưng chu kỳ của sinh vật không hề thay đổi, kể cả đường tròn cũng không thay đổi cả hình dạng và tính chất.

Nhưng một số khác lại thay đổi tính chất trong chu kỳ sống (có thể gọi là vậy ^_^).